[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người nghe hiểu thì nhất thời bối rối, còn những người khác lại bị tin tức “y tá ở bệnh viện huyện thắt cổ tự sát” làm cho chấn động không thôi
Thập niên bảy mươi, tốc độ lan truyền thông tin không quá nhanh, chuyện này cũng không được [Nhật báo Quần Chúng] đưa tin nên trước mắt vẫn chưa nhiều người biết, bây giờ bị Cố Nguyệt Hoài phanh phui ra, trong nháy mắt làm kinh động mọi người.
Bạch Mai nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi lại quét mắt sang Hoàng Thịnh, trong lòng giật thót, thế nhưng cô ấy lại hiểu ẩn ý giữa hai người
Trong phút chốc, mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt nhìn Hoàng Thịnh vừa căm giận lại vừa sợ hãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một người đàn ông có mưu đồ quấy rối cô ấy, chỉ vì cô ấy tìm mọi cách từ chối nên đã ra tay với người khác, khiến đồng nghiệp còn trẻ tuổi của cô ấy không cam lòng mà treo cổ trong phòng bệnh
Cô ấy không dám tưởng tượng, nếu nghe lời cha mẹ qua lại với anh ta, có khi nào người chết chính là cô ấy
Suy nghĩ này khiến cả người cô ấy lạnh run, mồ hôi chảy ròng trên trán, lòng bàn tay cũng ướt sũng, tim đập lúc chậm lúc nhanh
Đổi vị trí tự hỏi bản thân, nếu cô ấy gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cũng không thể nào bình tĩnh nổi, có lẽ còn chọn cách giải quyết càng cực đoan hơn để giải tỏa khủng hoảng và oán hận trong lòng, càng nghĩ, cô ấy lại càng cảm thấy da đầu run lên từng cơn
Tống Kim An cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe được ẩn ý trong lời của Cố Nguyệt Hoài thì không khỏi nhíu mày nhìn về phía Hoàng Thịnh
Anh ấy quen biết Hoàng Thịnh đã lâu, đương nhiên hiểu rõ tính tình anh ta thế nào, nhớ đến y tá treo cổ tự sát, sắc mặt cũng có chút khó coi
Bọn họ xuống nông thôn không phải để tìm phụ nữ gây họa, nếu Hoàng Thịnh thật sự làm chuyện như vậy, chắc chắn sẽ gây náo loạn
Đương nhiên Hoàng Thịnh cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, tuy đã xử lý xong xuôi nhưng vẫn có tật giật mình, khó tránh khỏi không được tự nhiên
Anh ta chống lại ánh mắt lạnh căm căm của Cố Nguyệt Hoài, hô hấp bỗng đình trệ nên nhanh chóng xoay người rời đi: “Bỏ đi bỏ đi, con mẹ nó, xui xẻo!”
Hoàng Thịnh hùng hùng hổ hổ bỏ đi, trận ẩu đả đầu voi đuôi chuột này xem như kết thúc
Vương Phúc lắc đầu, thở dài: “Được rồi, giải tán hết đi.”
Ông ấy nói xong, chắp hai tay sau lưng, rời khỏi chỗ của thanh niên trí thức
Tống Kim An trầm mặc trong chốc lát, vốn muốn tiến lên nói chuyện với Cố Nguyệt Hoài, nhưng thấy từ đâu đến cuối cô đều không liếc nhìn anh ấy một cái, thái độ hoàn toàn như người xa lạ, cứ như thế, anh ấy cũng không có cách nào mặt dày mở miệng được
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Cố Đình Hoài, người đằng sau đang đứng cúi đầu, dáng vẻ áy náy vì làm sai chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Về nhà.”
Môi Bạch Mai giật giật, còn chưa kịp nói đỡ cho Cố Đình Hoài, người sau đã đi theo Cố Nguyệt Hoài trở về, cô ấy trầm ngâm một lúc rồi cắn răng đuổi theo, Kim Xán và Uông Tử Yên cũng chưa vội về nhà đành nhất trí theo sau
Đoàn người chậm rãi về tới nhà, vừa vào đã nhìn thấy Cố Chí Phương đang ngồi cạnh lò sưởi ở đầu giường, lâm vào trầm tư
Cố Tích Hoài ngồi bên cạnh ông, nhíu mày nói: “Cha, như vậy không ổn, tính tình anh cả thẳng thắn, đã nói thích đồng chí Bạch Mai thì khẳng định sẽ không thích người khác nữa, chúng ta không thể mai mối bậy bạ, Nguyệt Hoài cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Cố Chí Phượng cười khổ nói: “Anh cả con cũng không còn trẻ nữa, mấy năm nay cha lơ là nó, bây giờ có người nguyện ý gả cho nó, trong lòng cha thật sự rất vui, thằng ba, con đừng nói nữa, cha thấy chuyện này khá tốt.”
Tay đang cầm hạt óc chó của ông dừng lại một chút, thấm thía nói: “Tuy Lệ Lệ không quá xinh đẹp nhưng tính tình rất tốt, thân hình cũng cao ráo, quan trọng là chúng ta biết rõ con bé thế nào, từ nhỏ đã quen biết anh con, nhà chúng ta cũng không kém.”
Cố Tích Hoài lắc đầu: “Cha, nếu Lệ Lệ thích hợp, cha nghĩ anh cả còn có thể độc thân tới giờ?”
Cố Chí Phượng cau mày nói: “Đó là vì trước kia gia cảnh chúng ta không tốt, con gái nhà ai lại muốn gả tới đây
Bây giờ bé con đã là xã viên ưu tú của xã, thanh danh nhà ta cũng rất tốt, còn có lương thực dư dả, muốn cưới vợ cho anh con cũng không có gì khó.”
Hai người đang nói chuyện bỗng hạ giọng xuống, Cố Nguyệt Hoài vén màn lên
Cô nhìn Cố Chí Phượng, trong lòng không biết phải nói gì: “Cha, thím Mỹ Hoa nói gì với cha?”
Cố Chí Phượng cười ngượng ngùng, nhìn thoáng qua bên ngoài: “Con về rồi à, anh cả con đâu?”
Cố Nguyệt Hoài chỉ chỉ đằng sau: “Đây, phía sau này, đánh nhau.”
“Đánh nhau??”
“Anh cả đánh nhau?”
Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đồng thanh kêu, có hơi kinh ngạc
Từ nhỏ đến lớn, Cố Đình Hoài vẫn vô cùng chín chắn, ở nhà là một anh cả có trách nhiệm, làm việc cũng đâu vào đấy, mấy chuyện như đánh nhau này chưa bao giờ xảy ra
Đang nói thì Cố Đình Hoài và đám người Bạch Mai cũng vào tới
Vừa trông thấy Cố Đình Hoài tiến vào với khuôn mặt xanh xanh tím tím, Cố Tích Hoài trợn mắt há mồm: “Anh cả giỏi ghê nha!”
Cố Chí Phượng nhíu mày: “Sao lại đánh nhau thế
Đánh với ai?”
Cố Đình Hoài che mặt, không nói rõ ràng: “Không có việc gì, cũng không đau, hai người đừng hỏi.”
Cố Chí Phượng đương nhiên không chịu qua loa như vậy, ông thả hạt óc chó trong tay xuống, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Từ nhỏ ông đã dạy dỗ mấy đứa nhỏ tử tế, cũng không cho phép bọn nó làm ra mấy hành vi bạo lực thế này
Đột nhiên đánh nhau chắc phải có nguyên do, nếu cứ hàm hồ cho qua như thế, sau này gặp chuyện gì không giải quyết được cũng sẽ vung nắm đấm sao
Cố Đình Hoài trầm tư, đang chuẩn bị bịa đại một cái lý do thì Bạch Mai bỗng nhiên tiến lên chắn trước mặt anh
“Chú, thật xin lỗi, anh cả Cố đánh nhau là bởi vì cháu.” Bạch Mai cắn môi, xấu hổ cực kỳ
Nhưng Cố Đình Hoài đã vì cô ấy mà bị thương, cô ấy không muốn khi anh ấy trở về còn bị trách mắng
Bởi vì gia đình bất hòa nên từ nhỏ cô ấy đã không quá can đảm, bây giờ nguyện ý đứng ra, cũng đủ biết tình cảm thế nào
Cố Chí Phượng hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Cố Đình Hoài, thằng nhóc này hay thật, lại còn vì con gái mà đánh nhau
Nhớ năm đó ông cũng xem như tinh thông võ nghệ, nhưng vẫn chưa bao giờ đánh nhau vì phụ nữ, được đấy chứ
Cố Chí Phượng ho nhẹ một tiếng, mặt mày tươi tắn nói: “Không sao không sao, biết bảo vệ phụ nữ là tốt, không có việc gì.”
Bạch Mai thở phào nhẹ nhõm, nhớ lúc nãy Cố Đình Hoài vì che chở cô ấy mà liều mạng lao lên đánh một trận với Hoàng Thịnh, cô ấy bình tĩnh lại, nghiêm túc nói; “Chú à, chú có thể đồng ý cho cháu và anh Cố đến với nhau được không
Vừa nãy cô ấy cũng nghe thấy cái tên “Lệ Lệ”, biết lúc này đã có người muốn cạnh tranh nên muốn nói rõ ràng trước mặt Cố Chí Phượng, quãng đời còn lại có thể ở bên người thế này, có lẽ sẽ hạnh phúc chăng
Khi Bạch Mai nói ra câu này thì có chút ngượng ngùng, mấy ngón tay xoắn chặt vào nhau, cúi đầu không dám nhìn Cố Chí Phượng
Mà đứng phía sau là Cố Đình Hoài với vẻ mặt không dám tin, trong phút chốc khuôn mặt xanh xanh tím tím bỗng cười rộ lên
Dáng vẻ cười ngốc nghếch này của Cố Đình Hoài khiến Cố Tích Hoài có hơi ghét bỏ mà tặc lưỡi một tiếng, nhưng cũng không lên tiếng mỉa mai
Lôi Nghị cũng bị thương, có điều nghe được lời Bạch Mai nói, cảm thấy kế hoạch hôm nay của mình không uổng phí liền cười phá lên, bước tới vỗ vai Cố Địch Hoài: “Anh Cố này, xem ra chẳng bao lâu nữa sẽ được uống rượu mừng của anh rồi!”
Cố Đình Hoài nhìn bóng lưng Bạch Mai đang đứng trước mặt, bên tai liền đỏ bừng lên
“Mọi người đang nói gì thế?” Yến Thiếu Ly đi ra từ trong phòng, nhìn thấy nhiều người như thế thì tò mò hỏi
Uông Tử Yên cười haha, quay đầu lại nói với cô ấy: “Chuyện người lớn nha, trẻ con không được nghe.”
Trong lúc nhất thời, cả phòng cất tiếng cười vang
Cố Nguyệt Hoài nhìn bầu không khí hòa thuận, vui vẻ trước mắt, khóe môi cũng nhẹ nhàng giương lên một độ cong xinh đẹp.