Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 319: Từ Xuyên Cốc





Tỉnh H, thành phố Hoài Hải, quân khu tám
Quân đoàn một linh tám, nhà ăn bộ đội
Yến Thiếu Ngu bưng hộp cơm bằng nhôm ngồi ở một góc, anh mặc một bộ đồng phục hải quân màu xanh thẫm, đội mũ quân đội cùng màu, khuôn mặt đẹp trai vô cùng lạnh lẽo, xung quanh không có ai ngồi càng khiến anh trông cô độc và lạnh lùng hơn
Có điều dù anh khiêm tốn như vậy mà vẫn thu hút không ít người liên tục quay đầu lại chỉ trỏ anh
“Anh ta chính là thiên tài xạ kích đó sao
Không trượt phát nào?”
“Hình như chính là anh ta, khoảng thời gian trước vừa đến quân khu, cả người đầy vết thương, khá nổi tiếng.”
“Cũng không biết đắc tội người nào, chạy đến quân khu chúng ta để tránh tai họa đúng không?”
“Chậc, đều là người mà có số phận khác nhau, người ta là tân binh nổi bật nhất, tránh họa thì sao chứ
Dựa vào bản lĩnh ấy, sớm muộn cũng dẫn đầu.”
“...”
Mọi người sôi nổi thảo luận, giọng nói không tính là nhỏ, Yến Thiếu Ngu lại mắt điếc tai ngơ, chỉ làm như không nghe thấy
Anh ăn qua loa cho xong, cầm hộp cơm rửa sạch rồi bước nhanh rời khỏi nhà ăn
Ánh mắt mọi người nhìn theo anh đi ra ngoài rồi thu về, có điều tiếng thảo luận lại càng không kiêng dè, vẻ hâm mộ và đố kỵ trong giọng điệu khó mà che giấu được, nếu như không phải thời gian ăn cơm của tân binh có hạn, e là bọn họ có thể nói mấy tiếng
Yến Thiếu Ngu trở về ký túc xá, tân binh bọn họ tám người một phòng, nhà xây bằng đất không tốt lắm, cùng lắm là có thể chắn gió, còn không thể giữ ấm, mặt đất lồi lõm không bằng phẳng, khi bước đi bụi đất khắp nơi, điều kiện vô cùng gian khổ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều anh lại thích ứng vô cùng tốt, không chán ghét một chút nào
Trong ký túc xá còn có một người, anh ấy nằm trên giường gặm bánh cao lương, nghe thấy tiếng động thì cong người xuống nhìn, giọng điệu quen thuộc: “Này, Thiếu Ngu, ngày mai là giao thừa rồi, cậu nói xem bộ đội chúng ta có cho nghỉ nửa ngày không
Hoặc là cho ăn một bữa ngon?”
Yến Thiếu Ngu không ngẩng đầu, giọng điệu thản nhiên: “Chắc là vậy.”
Từ nhỏ anh đã ở trong quân khu này, vô cùng hiểu rõ về điều kiện và hoàn cảnh ở đây, giao thừa sẽ không được nghỉ, nhưng nhà bếp sẽ gói một ít sủi cảo, mỗi người có thể được chia khoảng năm sáu cái, cũng coi như là cải thiện bữa ăn
Mạnh Hổ chau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chắc là
Đây là câu trả lời kiểu gì vậy?”
Có điều anh ấy là người rộng lượng, hoàn toàn không nhìn ra sự lạnh nhạt của Yến Thiếu Ngu: “Đúng rồi, chưa từng hỏi cậu, tại sao đến khi sắp ăn Tết mới đến bộ đội báo danh
Cậu kết hôn chưa
Có con chưa
Tết không được về có nhớ họ không?”
Nghe Mãnh Hổ lải nhải không ngừng, Yến Thiếu Ngu hơi mím môi mỏng lại, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài xinh đẹp mơ hồ có sự mất kiên nhẫn
Lúc này lại có một người đi vào ký túc xá
Cậu ấy có dáng người thon dài, dáng vẻ tuấn tú, vô cùng nổi bật
“Lam Chương!” Hiển nhiên quan hệ của Mãnh Hổ và cậu ấy tốt hơn một chút, vừa nhìn thấy cậu ấy đi vào, anh ấy vội ngồi lên
Hạ Lam Chương ngước mắt nhìn Mãnh Hổ, chau mày nói: “Sao lại ăn bánh cao lương rồi
Tuy rằng cơm trong nhà ăn không ngon lắm nhưng vẫn có dinh dưỡng hơn bánh cao lương, huấn luyện trong bộ đội có cường độ lớn, cậu đừng tiết kiệm làm mình bệnh ra đấy.”
Chiến sĩ quân nhân mỗi tháng đều có khẩu phần lương thực cố định, gạo và mì khoảng 45 cân, ngoài ra mỗi tháng còn có hai cân thịt và hai cân dầu ăn, tính kỹ tiền ăn mỗi ngày cũng vào một hào đến hai hào
Có điều Mãnh Hổ là người ở thành phố Hoài Hải, nhưng điều kiện trong nhà vô cùng kém, bên dưới còn có mấy anh chị em, đi làm lính cũng chính là vì tiết kiệm lương thực, mà anh ấy để dành trợ cấp cố định, mỗi tháng còn có thể gửi về nhà qua hợp tác xã dịch vụ
Mãnh Hổ không hề để ý vỗ ngực mình: “Không sao, sức khỏe tôi tốt!”
Hạ Lam Chương thở dài, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu đã cất hộp cơm xong, nhanh nhẹn đi lên giường trên nghỉ ngơi
Ánh mắt cậu ấy có hơi phức tạp, hoàn toàn không ngờ sau khi đến tỉnh H lại gặp được “người quen”, nói ra Yến Thiếu Ngu cũng tính là tình địch của cậu ấy, ít nhất thì anh chưa bao giờ phủ nhận việc thích Cố Nguyệt Hoài
Bây giờ tình địch trở thành chiến hữu, cảm giác này khá là vi diệu
Mãnh Hổ cắn một miếng bánh cao lương, nghi ngờ nói: “Lam Chương, cậu cứ nhìn Thiếu Ngu làm gì?”
Sắc mặt Hạ Lam Chương cứng đờ, nói không rõ ràng: “Tôi..
Tôi không, không có chuyện gì.”
Yến Thiếu Ngu làm như không nhìn thấy ánh mắt của Hạ Lam Chương, vừa nằm lên giường trên, một thanh niên thò đầu vào nhìn ba người trong ký túc xá, nói: “Yến Thiếu Ngu đoàn một linh tám, thủ trưởng gọi anh!”
Con mắt nhắm hờ của Yến Thiếu Ngu mở bừng ra, anh lật người xuống từ giường trên, đi theo sau thanh niên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mãnh Hổ mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Yến Thiếu Ngu rời đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới nói: “Đúng là ngưỡng mộ Thiếu Ngu, có bản lĩnh, có năng lực, cậu ấy mới đến bộ đội bao lâu
Đã được thủ trưởng ghi nhớ rồi, ài.”
Lính con nhà bình dân như anh ấy chỉ có thể dựa vào năng lực, đáng tiếc anh ấy còn kém xa Yến Thiếu Ngu
Hạ Lam Chương nghe mà buồn cười, cậu ấy an ủi: “Một quân khu có lẽ cũng chỉ có một người như Yến Thiếu Ngu, có gì mà phải ngưỡng mộ chứ
Không phải tôi với cậu cũng giống nhau sao
Hơn nữa chỉ cần cố gắng, sẽ có một ngày cậu cũng được chú ý.”
Nghe vậy, Mãnh Hổ hung hăng trừng mắt với cậu ấy, chợt ngả đầu nằm xuống, thở dài một hơi: “Con cháu nhà giàu như cậu không hiểu được con nhà nghèo như tôi, ài, thôi vậy thôi vậy, càng nói càng buồn.”
Nói rồi Mãnh Hổ quay đầu vào tường, để lại cái mông tròn trịa cho Hạ Lam Chương
Sắc mặt Hạ Lam Chương lại hơi biến đổi khi nghe thấy lời anh ấy nói, giống như cảm nhận được áp lực cực lớn, hồi lâu sau, cậu ấy lặng lẽ thở dài, chợt cười khổ một tiếng, nếu như không phải anh trai cậu ấy gióng trống khua chiêng, cậu ấy cũng không trở thành “con cháu nhà giàu” trong mắt mọi người
Cậu ấy cứ không hòa nhập được với người khác, chỉ có Mãnh Hổ rộng lượng, tuy rằng thích trêu chọc nhưng không đối xử xa cách với cậu ấy
Có điều nếu thật sự nói về xa cách, chỉ sợ cả quân khu không tìm được người thứ hai có thể đánh đồng với Yến Thiếu Ngu
Bên kia, Yến Thiếu Ngu cũng đã đến phòng làm việc của thủ trưởng
“Thủ trưởng!” Yến Thiếu Ngu nhìn thẳng, chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn với đối phương
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên cầm bút máy cúi đầu viết hồ sơ ngẩng đầu lên nhìn anh, ông ấy đánh giá một hồi lâu, để lộ ra nụ cười, giọng nói mạnh mẽ sang sảng mang theo ý tán thưởng: “Thiếu Ngu, tôi đã biết cậu là nhân tài làm lính từ lâu, không tồi.”
Người đàn ông đã gần năm mươi, tóc hơi bạc, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất không giận mà uy của ông ấy, trên người ông ấy mặc quân trang phẳng phiu, đầu vai treo rất nhiều huân chương quân công, vừa nhìn là biết người có địa vị cao
Mà ông ấy chính là tư lệnh đương nhiệm của quân khu tám, Từ Xuyên Cốc
Yến Thiếu Ngu nhìn ông ấy, con ngươi hơi lạnh, không nói gì
Từ Xuyên Cốc cũng không để ý, ông ấy kéo ngăn kéo ra, lấy một tập hồ sơ từ trong đó ra đưa qua: “Trên đường đến tỉnh H cậu bị tập kích, quả thực là do nhà họ Khương làm, có điều cậu đã đến đây rồi, không cần lo về vấn đề an toàn nữa.”
Yến Thiếu Ngu nhận lấy hồ sơ, ngón tay thon dài tùy ý lật xem, đôi môi mỏng cong lên lạnh lùng chế giễu
Anh đã biết từ lâu, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho anh, phát súng ấy sượt qua tim, suýt nữa thì không sống nổi đến khi đến tỉnh H
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều, nói ra cũng lạ, vết thương nghiêm trọng như vậy anh lại không bị ảnh hưởng quá lớn
Lúc ấy sau khi bị tập kích, anh cố chống đỡ khoét viên đạn ra, dùng nước trong hành lý rửa sạch vết thương, tùy tiện băng bó một chút rồi tiếp tục lên đường, trong lòng anh biết rõ, chỉ cần đến quân khu tám là anh sẽ an toàn
Vốn tưởng rằng sẽ không chống đỡ được, nhưng không ngờ lại bình yên vô sự đến được đây, thậm chí còn không thấy khó chịu
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.