Việc này hiển nhiên không hợp lẽ thường, lúc ấy sau khi trúng đạn tình hình nguy cấp, anh chỉ tập trung chú ý đến kẻ địch, sau này nghĩ lại, chỗ kỳ lạ duy nhất có lẽ chính là nước rửa vết thương, nước vừa chạm vào vết thương đã có cảm giác mát lạnh ập đến Lúc ấy anh chỉ cho rằng do thời tiết lạnh, nước lạnh, bây giờ nghĩ lại những lời Cố Nguyệt Hoài dặn đi dặn lại trước khi đi cùng với cảm giác mát lạnh dễ chịu khó hiểu khi rửa vết thương, đều chứng minh nước cô chuẩn bị cho anh đem theo không bình thường Đương nhiên, chuyện này anh tự biết là được, sẽ không nói với người khác Từ Xuyên Cốc đứng dậy, cơ thể cường tráng cao lớn làm người ta cảm thấy áp bức vô cùng Ông ấy đi đến trước mặt Yến Thiếu Ngu, nhìn đôi mắt hoa đào giống hệt người ấy, trong mắt vụt qua một tia nhớ nhung và đau xót mà người khác không phát hiện được, ông ấy than nhẹ vỗ vai Yến Thiếu Ngu: “Cố gắng lên.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, trả lại hồ sơ, khi đi đến cửa, anh quay đầu nhìn Từ Xuyên Cốc vẫn đứng tại chỗ nhìn theo anh rời đi, anh mím môi mỏng, đôi lông mày dài đang cau chặt cũng giãn ra, giọng nói lành lạnh: “Cảm ơn chú Từ.”
Xưng hô “chú Từ” làm Từ Xuyên Cốc khựng lại, chợt hốc mắt ông dâng lên chút hơi nóng Yến Thiếu Ngu nói lời cảm ơn rồi đi thẳng mà không quay đầu lại nữa, cứ như câu nói tràn đầy tình cảm vừa nãy chỉ là ảo giác, chỉ để lại Từ Xuyên Cốc dở khóc dở cười, một hồi lâu sau ông ấy mới tức giận cười mắng một câu: “Thằng nhóc thối, vẫn giống như hồi còn nhỏ.”
Yến Thiếu Ngu đi đến sân huấn luyện rộng rãi, gió lạnh thấu xương gào thét làm cảm xúc của anh trở nên bình tĩnh Anh ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng thuần, nghe tiếng nước biển xao động thỉnh thoảng được truyền đến theo làn gió, đôi mắt hoa đào đen như gỗ mun khẽ chớp, trước mắt như xuất hiện một dáng người thon thả yểu điệu, gương mặt tràn đầy ý cười nhạt “Tu.. Tu…”
Một trận còi vang lên, kéo dòng suy nghĩ của anh lại Đôi mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu hơi nheo lại, anh thở dài một hơi, chạy nhanh về phía tiếng còi Tính thời gian, có lẽ thư đã đến huyện Thanh An rồi nhỉ *
Giao thừa Cố Nguyệt Hoài đã đi làm từ sớm, cô đã băm nhân sủi cảo trước, chỉ đợi đến tối mọi người cùng nhau gói sủi cảo Cô đến đơn vị, vừa cầm bút vẽ lên đã cảm nhận được một ánh mắt u oán chiếu đến từ bên cạnh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vốn dĩ Cố Nguyệt Hoài không muốn để ý, không biết làm sao mà chủ nhân của ánh mắt này vô cùng cố chấp, cứ như không đợi được cô lên tiếng trước thì không thôi, cô khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Vạn Thanh Lam: “Sao vậy Có chuyện gì?”
Cô vừa mở miệng là như chọc vào tổ ong vò vẽ, Vạn Thanh Lam lải nhải không ngừng, đếm tội mấy đời của Cố Nguyệt Hoài “Cố Nguyệt Hoài, cô thay đổi rồi, tôi không phải là người bạn tốt nhất của cô sao Cho dù không thể trở thành chị dâu của cô, nhưng tình cảm của hai chúng ta không được thay đổi chứ, dạo gần đây cô thật sự quá lơ là tôi, nói đi là đi, nói xin nghỉ là xin nghỉ, cũng không nói với tôi!”
“Có phải cô có bạn khác rồi không Có phải chính là người mà anh cả cô thích không?”
Vạn Thanh Lam nói mãi nói mãi, tủi thân bĩu môi, giống hệt một đứa trẻ giở tính giận dỗi Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô vươn tay đẩy trán cô ấy ra: “Vạn Thanh Lam, bao nhiêu tuổi rồi?”
Vạn Thanh Lam ôm lấy cánh tay Cố Nguyệt Hoài, giả vờ khóc lóc nói: “Tôi không quan tâm Tôi không quan tâm Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, sao có thể để người đến sau chiếm vị trí được chứ Tôi chính là người bạn tốt nhất của cô, cô không thể thay lòng!”
Cố Nguyệt Hoài xoa thái dương: “Cái cụm người đến sau chiếm vị trí được dùng như vậy sao, thế mà cô còn là biên tập viên nội dung.”
Vạn Thanh Lam hừ một tiếng, không hề để ý “Vốn còn định mời cô tối nay đến nhà tôi đón giao thừa, có điều nghĩ cô muốn ở nhà đón giao thừa với người nhà nên không mở lời nữa, tối hôm qua tôi xin nghỉ là bởi vì có chuyện gấp.” Giọng nói Cố Nguyệt Hoài lãnh đạm, tùy ý nói vài câu coi như giải thích Con người Vạn Thanh Lam không tồi, cô cũng luôn coi cô ấy là bạn, có điều đối với cô không có khái niệm tốt nhất hay không Từ nhỏ cô đã sống cô độc, trong nhà có ba anh trai, cũng không cần bạn bè, cộng thêm tất cả những gì cô trải qua đời trước, cô mang lòng cảnh giác với bất kỳ người nào, vậy nên đối với cô bạn bè đều giống nhau Vốn tưởng rằng nói như vậy Vạn Thanh Lam sẽ không nhận lời, ai ngờ cô ấy mang vẻ mặt vui mừng: “Đón giao thừa Tôi có thể đi không?”
Cố Nguyệt Hoài nhếch mày, chậm rãi nói: “Có thể chứ.”
Vạn Thanh Lam nhếch miệng cười, thế mà nụ cười của cô ấy còn chưa lan ra đã cứng đờ trên mặt, bởi vì sau khi nói xong Cố Nguyệt Hoài lại nói tiếp một câu: “Là thế này, có chuyện này tôi chưa nói với cô, anh tôi đã có người yêu rồi.”
Da mặt Vạn Thanh Lam giật giật, cô ấy khó chịu nói: “Cô cố ý?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Chỉ nói với cô một tiếng thôi, sợ tối nay cô qua đụng mặt lại gượng gạo.”
Bầu không khí trầm mặc hồi lâu, Vạn Thanh Lam mới nói với vẻ mặt thoải mái: “Có gì mà gượng gạo chứ Tôi qua đó với tư cách là bạn cô, có quan hệ gì với anh cả cô chứ Chỉ cần cô mời tôi tôi sẽ đi!”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy một cái, do dự nói: “Được, vậy tan làm cô qua đó cùng tôi đi.”
Vạn Thanh Lam khẽ thở phào một hơi, quay đầu nói với Hoàng Bân Bân: “Lão Hoàng, buổi tối tan làm khi anh trở về thuận đường đến nhà tôi một chuyến, nói với cha mẹ tôi một tiếng, buổi tối tôi đến nhà Nguyệt Hoài đón giao thừa, không cần đợi tôi nữa.”
Hoàng Bân Bân mím môi, sắc mặt không được tốt lắm, có điều cuối cùng anh ta vẫn im lặng gật đầu Đối với yêu cầu của Vạn Thanh Lam, anh ta thật sự không nói ra được lời từ chối Cố Nguyệt Hoài nhìn Hoàng Bân Bân với ánh mắt thương xót, trong tình yêu vẫn phải dũng cảm giành lấy, như anh ta ở bên cạnh Vạn Thanh Lam với tư thái của một người bảo vệ, cô ấy sẽ mãi mãi không nhìn thấy được tâm ý của anh ta Một ngày vội vã trôi qua Cố Nguyệt Hoài thu dọn bàn vẽ, sắp xếp lại bàn làm việc, chuẩn bị đến cung tiêu xã mua đồ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vạn Thanh Lam cũng rất vui vẻ, vui tươi hớn hở cùng cô rời khỏi đơn vị Hoàng Bân Bân nhìn hai người đi xa, thở dài một hơi, cũng thu dọn đồ đạc về nhà Cung tiêu xã [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài và Vạn Thanh Lam vừa vào cửa đã nhìn thấy Diêu Mỹ Lệ đang nói chuyện với khách Hôm nay là giao thừa, người đến cung tiêu xã không nhiều, những thứ phải mua mọi người đã mua đầy đủ rồi, đều muốn tối nay về nhà sớm gói sủi cảo, đoàn tụ với người nhà đón năm mới Diêu Mỹ Lệ vừa nhìn thấy hai người thì cũng rất vui, vẫy tay chào: “Nguyệt Hoài, Thanh Lam!”
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ nói: “Chị làm việc trước đi.”
Diêu Mỹ Lệ cong khóe môi, cúi đầu nói vài câu bên tai đồng nghiệp bên cạnh, quay người đi về phía hai người: “Sao hai người lại qua đây Hôm nay là giao thừa, không chuẩn bị về nhà sớm?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn quầy hàng bày la liệt, cười nói: “Tan làm là qua đây, chuẩn bị mua ít đồ, suy cho cùng cũng phải đón giao thừa, không thể qua loa được Cho em mấy chai bia, thêm một chai rượu trắng, còn có kẹo, lạc và hạt dưa đều lấy một ít.”
Diêu Mỹ Lệ hơi kinh ngạc, bất ngờ nhìn Vạn Thanh Lam một cái: “Thanh Lam, cô muốn đến nhà Nguyệt Hoài đón giao thừa sao?”
Vạn Thanh Lam hơi hếch cằm, ôm cánh tay Cố Nguyệt Hoài nói: “Ừm, Nguyệt Hoài có tay nghề tốt, nấu cơm ngon, ở nhà nói chuyện ăn cơm với cha mẹ anh trai tôi không bằng đến nhà Nguyệt Hoài, đều là người trẻ tuổi, nói chuyện cũng hợp hơn đúng không?”