Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 325: Vay tiền, mượn lương thực





Cố Nguyệt Hoài tùy ý nói, nhưng cô còn chưa dứt lời thì trên bàn cơm đã lặng ngắt như tờ
Không nói đến ánh mắt sùng bái của Vạn Thanh Lam và Uông Tử Yên thì Cố Ngân Phượng vẫn duy trì động tác gắp thức ăn cứng đờ, trên gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, bà ta không thể tin được nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng run rẩy hỏi: “Cháu, cháu nói cái gì?”
“Bác hai nghe không hiểu
Vậy cháu lặp lại lần nữa, để cháu băm nhân cũng được, nhưng tiền nguyên liệu nấu ăn phải trả, chẳng lẽ trong tình trạng thiếu lương thực này, người ở thành phố như bác hai không biết thẹn mà ăn đồ của thôn quê bọn cháu sao?”
Lúc Cố Nguyệt Hoài nói những lời này, sắc mặt còn ngạc nhiên hơn Cố Ngân Phượng, trong mắt xen lẫn vài phần phức tạp
Cố Ngân Phượng bị lời cô nói làm cho mặt hết xanh rồi đỏ, cánh tay khẽ run, nhất thời cũng không biết nên nói gì
Bầu không khí trên bàn ăn rơi vào cục diện bế tắc, chỉ có mấy người Vạn Thanh Lam là vừa xem kịch vừa ăn sủi cảo, tiếng đũa chạm bát lanh canh vang lên, tiếng động không lớn nhưng vô cùng chói tai trên bàn cơm yên lặng
Cuối cùng, Cố Chí Phượng lên tiếng phá vỡ tình trạng căng thẳng: “Được rồi, ăn cơm cả đi, ăn cơm.”
Giọng của ông như gọi mặt mũi của Cố Ngân Phượng về, bà ta đột nhiên ném đũa, sắc mặt khó chịu bảo: “Thằng tư
Em xem xem em dạy con gái kiểu gì thế
Có ai mà nói chuyện với bác mình thế hả?”
“Vậy chị muốn thế nào
Đừng nói chuyện này nữa được không
Cứ nhất thiết phải ầm ĩ để người ta chế giễu hay sao!” Cố Chí Phượng sầm mặt, cũng không khách sáo nữa, dù sao lúc này trong nhà đang có khách, thực sự không thích hợp cãi nhau
Ông sẽ không thuận theo con gái làm Cố Ngân Phượng khó xử, nhưng cũng sẽ không vì Cố Ngân Phượng mất mặt mà trách cứ Cố Nguyệt Hoài
Cố Ngân Phượng thấy vẻ mặt không vui của Cố Chí Phượng, vô cùng tức giận, bà ta ác ý nói: “Chị thấy đứa con gái này của em bị em dạy hư rồi
Cái thứ có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi, không biết tôn trọng người lớn là như thế nào mà!”
Lời này hoàn toàn là đả kích người thân, đừng nói là Cố Chí Phượng, ngay cả bọn Vạn Thanh Lam ở một bên cũng đầy căm phẫn trừng Cố Ngân Phượng, bà ta là bác gái mà lại nói cháu gái mình như thế, đây là điều mà một trưởng bối nên làm ư
Cố Đình Hoài quát chói tai, ánh mắt sắc bén: “Bác gái hai!”
Cố Ngân Phượng cười lạnh nói: “Trừng cái gì mà trừng
Chẳng lẽ bác nói sai
Vốn dĩ nó có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi!”
Cố Chí Phượng nổi gân xanh, ông vỗ bàn đứng dậy: “Đủ rồi
Chị xem xem chị nói có đúng không
Bé con là cháu gái của chị chứ đâu phải người lạ, em thấy con bé nói có lý, tình trạng hiện giờ chẳng lẽ chị còn muốn chiếm hời của nhà người ta?”
Đến bây giờ, ông thật sự không muốn gọi tiếng “chị hai” nữa
“Em!” Cố Ngân Phượng tức sôi gan, bà ta hung dữ trừng Cố Chí Phượng
Theo góc nhìn của bà ta, chẳng qua cả nhà Cố Chí Phượng chỉ là địa chủ bị xã hội mới vứt bỏ, vốn đã chẳng ra gì, nhưng vì trong tay có của báu mà bà cụ để lại nên thời gian qua mới thoải mái chút, dựa vào đâu mà ngang hàng với bà ta
Bà ta là người trong thành phố đường đường chính chính, gả cũng gả cho người trong thành phố, tương lai con gái của bà ta còn phải làm bà lớn
Cố Ngân Phượng càng nghĩ càng tức, lúc này bà ta không muốn tranh luận với họ nữa mà muốn quay đầu bước đi, nhưng vừa có ý nghĩ này thì Lý Hiểu Hoa bên cạnh lập tức kéo bà ta lại, ra hiệu hôm nay bà ta đến là có nhiệm vụ, không phải đến không
Bà ta lấy lại tinh thần, lúc này đứng tại chỗ như cột gỗ, tiến hay lùi đều khó
Lửa giận trong lòng bà ta rất lớn nhưng lại không được phát tiết, nửa ngày sau bà ta cắn răng hất tay Lý Hiểu Hoa ra
“Kéo cái gì mà kéo
Đồ hèn nhát
Không thấy vợ mình bị người ta mắng cho à
Cái thứ bùn nhão không trát được tường, còn mày nữa
Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn, sớm biết mày vô dụng thế thì vừa đẻ ra tao đã dìm chết mày trong bồn tiểu rồi!”
Miệng bà ta nã đùng đùng như súng liên thanh, mà người trực tiếp trúng đạn là Lý Hiểu Hoa và Lý Tinh Tinh
Sắc mặt Lý Hiểu Hoa đỏ lên nhưng lại không phản bác được, thường ngày địa vị trong nhà ông ta rất thấp, dù ngay trước mặt nhiều người bà ta không cho ông ta mặt mũi, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể hèn nhát đứng tại chỗ
Trái lại là Lý Tinh Tinh, không biết có phải do thường xuyên xem kịch kiểu này hay không mà cô ấy vô cùng bình tĩnh ăn xong cái sủi cảo cuối cùng trong chén, quay đầu nhìn Cố Ngân Phượng: “Bây giờ nói mấy lời này cũng muộn rồi, một cái bồn tiểu không dìm chết con được đâu, hay con nhảy sông nhé?”
Giọng của cô ấy rất bình tĩnh, không giống như đang phản bác giọng điệu tức giận của Cố Ngân Phượng mà như thể cô ấy thật sự nghĩ thế
Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên nhìn cô ấy một cái, chị họ này thú vị thật, có kiểu thông suốt khác hẳn với những người còn lại
Cố Ngân Phượng tức đến bật ngửa, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, vẫn là Cố Chí Phượng đỡ bà ta, nhớ đến hôm nay là giao thừa, không muốn cãi nhau quá khó coi, sắc mặt bà ta dịu xuống: “To đầu thế rồi mà vẫn hấp tấp như hồi trước.”
Cố Chí Phượng thở dài, ông cũng biết để mấy người Cố Ngân Phượng tiếp tục ở đây sẽ ảnh hưởng đến bọn họ và Cố Nguyệt Hoài ăn cơm nên nói: “Đi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí, lão Lý, ông đỡ chị hai đi.”
Lý Hiểu Hoa nghe xong thì đáy mắt khẽ sáng lên, ông ta vội gật đầu: “Đi, ra ngoài hóng gió thôi, Tinh Tinh, con ở đây trò chuyện với bọn bé con nhé, chờ lát nữa cha mẹ sẽ về, biết chưa?”
Nghe lời dặn của ông ta, Lý Tinh Tinh im lặng gật đầu
Ba người lớn vừa đi, bọn Vạn Thanh Lam nháy mắt thả lỏng
“Nguyệt Hoài, nhà cô còn có kiểu người thân xúi quẩy thế này hả?” Cô ấy không nhịn được nói, thấy người đi rồi thì lập tức kề tai nói nhỏ với Cố Nguyệt Hoài, giọng không lớn không nhỏ, người trên bàn đều nghe được
Khóe miệng Diêu Mỹ Lệ giật một cái, không khỏi đẩy Vạn Thanh Lam để cô ấy chú ý cách dùng từ, còn ra hiệu bằng mắt rằng trên bàn không chỉ có mấy người bọn họ, còn có con gái ruột của nhà người ta ngồi đây
Vạn Thanh Lam liếc mắt rồi chậc chậc: “Làm gì đó, tôi nói cũng đâu có sai, gặp phải kiểu người thân này đúng là xui xẻo mà, còn chị kia nữa, không bị lòng hiếu thảo trói buộc, lời chị nói tôi thích nghe lắm!”
Nói rồi Vạn Thanh Lam còn cho Lý Tinh Tinh ánh mắt tán thưởng,
Lý Tinh Tinh nhìn cô ấy một cái, không nói gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vạn Thanh Lam cũng không thèm để ý, nhỏ giọng bảo: “Nguyệt Hoài, cô nói xem bọn họ ra ngoài làm gì
Không phải định thuyết phục cha cô sau đó để cô băm nhân cho họ mang theo đấy chứ?”
Nói đến phần sau, âm lượng của cô ấy cao thêm một chút, có chút phẫn nộ
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, lắc đầu đáp: “Có lẽ vậy.”
Cô vừa cẩn thận nghĩ, bình thường Cố Ngân Phượng và nhà bọn họ không lui tới quá nhiều, đột nhiên kéo cả nhà đến, thứ nhất có lẽ là vì ăn ké một bữa cơm, thứ hai có lẽ là vì vay tiền, hoặc là mượn gạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần trước bọn họ phô trương giàu có trả nợ, cũng coi như là biến tướng của khoe của, bị nhớ thương cũng là chuyện thường tình
Nếu là trước đó, có lẽ Cố Ngân Phượng sẽ vì thích sĩ diện mà không đến, nhưng bây giờ khắp nơi thiếu gạo, ngày nào cung tiêu xã và công ty lương thực cũng có người xếp thành hàng dài mua gạo, đã đến tình trạng cung không đủ cầu, đương nhiên bà ta sẽ tìm cách khác
Xem chừng bắt đầu từ lúc Cố Gia kết hôn bà ta đã hạ quyết tâm đến nhà cô hút ít máu, dù sao thì tiền sính lễ của Cố Gia cũng là bác cả Cố Thiên Phượng tới đây mượn, nên có lẽ bà ta cũng biết chuyện này
Theo góc nhìn của Cố Ngân Phượng, nhà cô có tiền, chỉ điểm này thôi cũng đủ để bà ta “hạ mình”. 
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.