Cô chậm rãi ăn hết sủi cảo rồi đứng lên: “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi ra ngoài xem một lát.”
Cố Chí Phượng rất tình cảm với các anh chị em trong nhà, dù bây giờ tình cảm đã tan đàn xẻ nghé nhưng nghĩa tình lúc nhỏ trông nom nhau còn đó, nếu Cố Ngân Phượng thực sự nói vay tiền mượn gạo thì e là Cố Chí Phượng sẽ không từ chối [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Dù ông không có tiền nhưng nhà họ có gạo, một khi Cố Ngân Phượng kể khổ thì thật sự có thể bà ta sẽ kiếm được bộn Nhưng vì cái gọi là không để lộ tiền của, cô cũng không muốn để người ngoài biết trong nhà có rất nhiều lương thực dư, ở thời đại này nếu người ngoài biết chuyện chỉ sợ sẽ đón phiền phức liên tục ập đến Dù là ở thời điểm nào thì trói buộc đạo đức vẫn đáng sợ nhất, còn là chuyện phi lý nhất Lý Tinh Tinh quay đầu thoáng nhìn Cố Nguyệt Hoài, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo Trông cô ấy không béo nhưng sức ăn cũng không nhỏ, vì Cố Ngân Phượng gây sự giữa chừng rồi rời đi cùng Lý Hiểu Hoa, sủi cảo còn lại trong chén hai người đều vào miệng của cô ấy, Vạn Thanh Lam ở bên cạnh nhìn mà thầm chậc lưỡi Cố Đình Hoài cơm nước xong xuôi liền kéo Bạch Mai vào phòng, anh ấy muốn giới thiệu lại Tích Hoài, Thiếu Ương cho đàng hoàng Một bên khác, Cố Nguyệt Hoài vừa ra ngoài đã thấy Cố Ngân Phương ôm tay Cố Chí Phượng khóc lóc kể lể, miệng lẩm bẩm: “Thằng tư à, tuổi tác hai chị em mình tương tự nhau, khi còn bé đều là chị hai chơi với em, đi học với em, có phải em quên rồi không Dù nhà ta đã mất, nhưng tình cảm vẫn còn, sao em có thể đối xử với chị hai như vậy chứ?!”
Bà ta khóc vô cùng thương tâm, lải nhải những chuyện đã qua, khóc lóc kể lể Cố Chí Phượng quên tình chị em Quả nhiên chiêu “hồi ức thơ dại” rất hữu dụng, Cố Chí Phượng bị nói cho mặt đỏ tía tai, ông vội trấn an: “Lời chị hai nói sao em có thể quên được Cha mẹ không có ở đây, thân nhất chỉ có mấy người chúng ta, em quên được sao?”
“Được rồi, đừng khóc, chị còn chưa nói hôm nay đến làm gì mà, để xem em có thể giúp được không.”
Cố Chí Phượng lúng túng an ủi bà ta, người đàn ông tám thước vì tình cảm khi bé mà áy náy tột cùng Nghe ông nói, quả nhiên Cố Ngân Phượng ngừng khóc, nghẹn ngào lau nước mắt, bà ta kín đáo quay đầu trao đổi ánh mắt với Lý Hiểu Hoa, thầm thì: “Cũng không phải chuyện lớn gì.”
Cố Chí Phượng thở dài: “Còn có gì mà không nói được với em Bây giờ mọi người đều khó khăn, em biết mà.”
Trong lòng ông cũng có suy đoán đại khái, biết Cố Ngân Phượng đến đây có lẽ không vì tiền thì cũng vì gạo Ông không có tiền, cũng không thể vì cho bà ta vay tiền mà đi đòi khuê nữ, nhưng trong nhà nhiều gạo, nếu bà ta cần thì ông có thể nói chuyện với bé con, san sẻ một ít cho nhà bà ta, đều là ruột thịt cả, lúc người ta khó khăn có thể giúp thì tiện tay giúp một chút “Nếu em đã nói thì chị cũng không giấu nữa, thằng tư, em cũng biết bây giờ thế đạo khó khăn thế nào, đừng thấy chị hai trong thành phố quang vinh nhưng kiếm được ít lắm, hiện giờ cung tiêu xã và công ty lương thực cũng bắt đầu hạn chế lượng mua gạo rồi, khó lắm!”
“Chị hai thấy cuộc sống nhà em khá tốt, không phải chúng ta nên giúp đỡ nhau sao?”
Cố Ngân Phượng nói, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Cố Chí Phượng, sự tham lam trong mắt gần như tràn ra ngoài Cố Chí Phượng dừng lại, ông mím môi nhìn Cố Ngân Phượng, hồi lâu sau khóe môi khẽ giật: “Giúp thế nào?”
Cố Ngân Phượng vờ như không thấy Cố Chí Phượng sững sờ, nghe ông nói thế thì mặt dày hỏi: “Cái này mà còn cần nói rõ Thằng tư, nếu chị hai đoán không sai thì hẳn là trong nhà còn dư một ít di vật của mẹ đúng không Được giá nhỉ?”
“Lúc trước đồ trang sức của bà cụ nhiều như vậy, chắc không đến mức bị lục soát hết đúng không Có lẽ còn nghĩ cách giữ lại một hai chiếc mà nhỉ Thằng tư, chúng ta là chị em ruột, em không thể giấu giếm chị biết không?”
“Bây giờ không thể không nói, bà cụ để lại cái gì vậy?”
Cố Ngân Phượng càng nói càng kích động, đã không còn chút bóng dáng bị thương rơi lệ vừa rồi Cố Chí Phượng im lặng, nhìn bà ta nhắc đến “bà cụ” mà không có chút hoài niệm nào, trái lại còn lộ vẻ mong đợi, nhất thời lòng ông bi thương, không biết đáng buồn cho tình thân chị em ngu xuẩn của mình hay đau lòng vì Cố Ngân Phượng mỏng manh như thế, chỉ vì lợi ích mà gạn hỏi, ông chỉ cảm thấy tinh thần tê liệt Ông không nên mong đợi, sớm biết bà ta là người như vậy, cần gì phải mong đợi Cố Ngân Phượng say mê nói mà không bớt lại, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Lý Hiểu Hoa phát hiện không ổn nên vội kéo vạt áo bà ta, ra hiệu bà ta tém tém lại một chút, Cố Chí Phượng là người ăn mềm không ăn cứng Lý Hiểu Hoa hậm hực cười một tiếng, bảo: “Thằng tư, chị em không có ý đó đâu, bà ấy cũng vì nhớ bà cụ thôi.”
Lúc này Cố Ngân Phượng mới kịp phản ứng lại, vội gật đầu: “Đúng đúng, thằng tư, em cũng biết chị dạt dào cảm tình mà, chẳng qua là nhớ bà cụ lại thêm Tinh Tinh sắp kết hôn, phải có chút của hồi môn đúng chứ?”
“Chị tin nếu bà cụ còn sống, chắc chắn sẽ bằng lòng cho Tinh Tinh chút đồ cưới, đúng chứ?”
Bà ta nắm chặt tay Cố Chí Phượng, ngôn từ khẩn thiết, giọng nhẹ nhàng đạo lý rõ ràng, càng nói càng cảm thấy có lý [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Thằng tư, em nói xem, nếu không phải vì lúc trước em… nhà ta cũng không trở thành thế này đúng không Cũng phải chừa cho anh chị chút đồ, sao anh chị có thể sống như này được Em cũng không được giấu chị hai, bằng không thì là đồ không có lương tâm.”
“Chị hai khổ quá, nếu không phải ngày ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì sao đến xin em được?”
“Chúng ta là người một nhà, em cũng nên giúp chị hai và cháu gái ruột của mình đúng chứ Tinh Tinh muốn gả cho gia đình nhà cán bộ, không có chút đồ cưới nào thì nó cũng bị coi thường, em cũng không nỡ đúng không?”
Cố Ngân Phượng thấy Cố Chí Phượng không nói gì hồi lâu, lại bắt đầu khóc sướt mướt kể khổ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thậm chí bà ta còn nói đến chuyện thời trẻ Cố Chí Phượng đánh bạc, điều này liên quan trực tiếp đến việc ông cụ tức chết, nháy mắt làm mặt Cố Chí Phượng trắng bệch, cơ thể cũng run rẩy, chắc chắn đây là vết thương sâu nhất trong lòng ông Ông nghĩ đây thật sự là tình cảm chị em sao Không, ông chỉ đang áy náy, muốn bù đắp cho những người và sự việc liên quan đến nhà họ Cố cũ thôi, vì lo cho gia đình tại ông mà bại, vì người cha tại ông mà chết Những quá khứ này đều là nợ mà ông trả không hết, mà mấy người Cố Ngân Phượng sẽ luôn nhắc lại ký ức của ông Con ngươi ông có hơi tan rã, vẫn không lên tiếng, Cố Ngân Phượng ở một bên chờ câu trả lời có hơi bất mãn Bà ta lắc cánh tay Cố Chí Phượng, vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng nữ lành lạnh dễ nghe: “Bác gái hai tính hay thật, đòi tiền thì cứ việc nói thẳng, còn muốn đánh bài tình cảm với cha cháu?”
“Bác cứ luôn mồm khi còn nhỏ săn sóc cha cháu, nếu tình cảm tốt thế thì sao lúc nhà họ Cố hiu quạnh lại nói bản thân chỉ được địa chủ nuôi trong nhà, trên danh nghĩa là làm việc nặng, chịu hết khổ sở?”
“Cố Ngân Phượng, đừng quên công việc hiện giờ ở nhà máy bông của bác là có được thế nào, đừng nói bà nội có để lại di vật gì, dù có thật sự để lại thì liên quan gì đến loại người vong ân bội nghĩa như bác Bác đúng là nói mà không biết ngượng mồm mà.”