Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 330: Chị ơi, chị đã xảy ra chuyện rồi





Hai đại đội vốn sát cạnh nhau, họ chỉ nói chuyện vài câu thì đã đến đại đội Phiền Căn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
So với đại đội sản xuất Đại Lao Tử, việc xây dựng của đại đội Phiền Căn có vẻ nghèo nàn hơn một chút, bất kể là khu chăn nuôi hay văn phòng đội sản xuất đều trống trơn cả, từ đây có thể nhìn ra cuộc sống của nhóm xã viên không mấy dễ dàng
Nhà họ Bạch ở phía đông đại đội, căn nhà rất cũ kỹ, chỉ có vài phòng đất nhỏ, gạch thì dùng bùn đất trát lên, sân vườn bao quanh cũng lộn xộn, Uông Tử Yên và Kim Xán nhìn Bạch Mai, khó mà tin được cô gái này lại sống ở đây
Bạch Mai chú ý tới ánh mắt của mọi người, cô ấy cũng không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, mà chỉ thấy mệt mỏi, mệt mỏi từ trong ra ngoài
Từ nhỏ đến lớn, những lúc thoải mái nhất, vui vẻ nhất, luôn là ở ngoài căn nhà này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Mai hít một hơi thật sâu, lúc cô ấy cố chấp theo Cố Đình Hoài rời đi, đã chọc giận cha mẹ và Hoàng Thịnh, lần này trở về không biết sẽ bị trách mắng ra sao, nhưng cho dù trong lòng sợ hãi, cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng
Như Cố Nguyệt Hoài đã nói, cả cuộc đời này, con người luôn phải đánh đổi để có được thứ mình mong muốn. 
Cô ấy đã quyết định xong rồi, cô ấy sẽ chiến đấu đến cùng, những năm qua cô ấy đã chịu đựng quá nhiều, cô ấy không muốn tiếp tục đi theo con đường họ sắp đặt nữa, cô ấy là một cá thể độc lập, nên có cuộc sống riêng của mình, chứ không phải cứ mãi bị nô dịch như thế
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Bạch Mai trở nên kiên cường hơn. 
Cô ấy mỉm cười với Cố Nguyệt Hoài, Uông Tử Yên và Kim Xán, giọng nói đầy cảm kích: “Chị đã về đến nhà rồi, các em mau về đi, muộn nữa thì trời sẽ càng tối hơn đấy, hôm nay thật sự vất vả cho các em rồi, để hôm khác chị mời các em đi ăn ở nhà hàng quốc doanh nhé!”
Nghe vậy, đuôi lông mày Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, cô ngước mắt nhìn Bạch Mai. 
Cô biết Bạch Mai thân bất do kỷ*, ngay cả khi lãnh lương hàng tháng cũng là mẹ cô ấy cầm sổ lương đi lãnh, chỉ khi thỉnh thoảng các em trai em gái trong nhà muốn ăn bánh ngọt, hoặc muốn ăn thịt, mới cho cô ấy ít tiền, để sau giờ làm việc tiện đường mua về nhà luôn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
*Người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác do hoàn cảnh đưa đẩy
Nếu cô ấy đã nói muốn mời họ đi ăn ở nhà hàng quốc doanh, thì cũng có nghĩa là cô ấy muốn thay đổi
Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ: “Nhà hàng quốc doanh thì không cần đâu, chị nên tiết kiệm chút tiền mua cho mình mấy mảnh vải, may vài bộ quần áo mới thì hơn, chị xem chị đang mặc cái gì kìa
Sau này chị hãy đối xử tốt với bản thân một chút, tiền nên chi cho mình thì đừng tiếc.”
Bạch Mai hơi sửng sốt, vô thức cụp mắt nhìn quần áo trên người mình
Đột nhiên, cô ấy mỉm cười, rồi nặng nề gật đầu: “Ừ!”
Cố Nguyệt Hoài vẫy tay, nói: “Được rồi, chị về đi, bọn em cũng đi đây.”
Bạch Mai khẽ gật đầu: “Chị nhìn các em đi rồi mới về, các em mau đi đi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy một cái, cũng không nói gì thêm, gọi Uông Tử Yên và Kim Xán cùng đi, trời đã tối, trong đại đội cũng nhiều nhà, bóng dáng ba người nhanh chóng biến mất trước mắt cô ấy
Bạch Mai quay người nhìn “căn nhà” nơi mình lớn lên, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, bước vào sân
Ở bên khác, lúc nhóm Cố Nguyệt Hoài đi vòng qua nhà họ Bạch rời đi, họ nhìn thấy mấy đứa nhóc choai choai hơn mười tuổi đang tụ tập đốt pháo, hôm nay là đêm giao thừa, là ngày ăn Tết, sau khi cơm nước xong xuôi thì các bạn nhỏ hẹn nhau ra ngoài chơi, cũng khá náo nhiệt
Uông Tử Yên nhìn mấy đứa trẻ đó với ánh mắt hâm mộ, cảm khái nói: “Trẻ con thật tuyệt, không có gì phải phiền não cả.”
Kim Xán gật đầu đồng ý, đúng là trẻ con không có gì phải phiền não, còn họ thì chỉ có thể rời khỏi quê hương, đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ tiếp tục sống, sau này không biết còn có thể quay trở về hay không, nhưng cho dù có thể thì có lẽ cũng quá xa vời. 
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, nhưng cũng nhìn thoáng qua theo hướng mà họ nhìn. 
Họ lướt qua mấy đứa trẻ đó, bước trên con đường lúc nãy họ đã đi đến đây
Ba người Cố Nguyệt Hoài đi không nhanh cũng không chậm, họ dùng đèn pin chiếu sáng, đi trên con đường quê nhỏ hẹp, cũng là một vẻ đẹp thanh bình đặc biệt, họ không vội trở về ngay, Uông Tử Yên nói: “Nguyệt Hoài, chị Bạch Mai trở về sẽ không có chuyện gì chứ?”
Nói xong, cô ấy lại do dự rồi nói: “Không phải chị ấy nói cha mẹ chị ấy không cho chị ấy theo anh cả Cố à
Vậy tại sao hôm nay chị ấy lại đến đây
Chắc chắn là chị ấy đã cãi nhau với cha mẹ, nói không chừng về nhà còn bị đánh nữa, chúng ta cứ đi về như vậy liệu có ổn không?”
Nói xong, Kim Xán cũng có chút lo lắng cau mày: “Có vẻ hơi…”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, suy tư một lát, rồi im lặng lắc đầu: “Chúng ta chỉ có thể giúp chị ấy một thời gian ngắn, chứ không thể giúp chị ấy cả đời được, cho dù bây giờ có quay lại, nhìn cha mẹ chị ấy đánh chị ấy thì chúng ta có thể làm gì được
Chúng ta không thể ở lại đại đội Phiền Căn hôm nay, vậy khi chúng ta rời đi, kết quả của chị ấy cũng sẽ như vậy, cho nên chị ấy phải tự mình đứng lên.”
“Đừng lo nghĩ linh tinh nữa, chúng ta nhanh chóng trở về đi, anh cả của chị còn đang chờ ở cửa thôn đấy, đừng để anh ấy lo lắng.”
Đúng là Bạch Mai rất đáng thương, nhưng chỉ bản thân cô ấy kiên cường mới có thể vượt qua mọi khó khăn, nếu không sẽ phải bám víu dưới cánh chim của người khác, mãi mãi không thể giải quyết được phiền phức hay thoát khỏi đau khổ, họ thực sự không thể giúp được cô ấy. 
Họ có tư cách và lập trường gì để ngăn cản cha mẹ người ta giáo dục con mình
Chỉ thêm chuyện cười cho người ta thôi, hơn nữa giải quyết được những lo âu tạm thời, nhưng đợi đến khi họ rời đi, chắc chắn Bạch Mai sẽ phải chịu sự trừng phạt càng nặng nề hơn hay thậm chí còn bị đánh đập nữa. 
Cha mẹ nhà họ Bạch vẫn luôn coi Bạch Mai là một món hàng có thể tùy ý bán đi, khi món hàng đó có ý thức riêng của mình, còn dẫn theo cái gọi là bạn bè đến chống lại bọn họ, vậy sẽ gây ra hậu quả như thế nào thì không ai biết cả. 
Tất nhiên, hậu quả này chắc chắn sẽ không tốt đẹp chút nào
Uông Tử Yên và Kim Xán nghe cô nói vậy, cũng im lặng gật đầu
Đúng vậy, những chuyện này Bạch Mai cần phải tự mình giải quyết, họ không thể luôn ở bên cạnh cô ấy
Ba người đang muốn tăng tốc thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vàng ở phía sau
Kim Xán nhát gan, đột nhiên nghe thấy âm thanh đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy tái nhợt, không khỏi nắm chặt vạt áo của Uông Tử Yên và Cố Nguyệt Hoài, môi cô ấy run run, nhỏ giọng nói: “Là, là ai vậy?”
Dù Uông Tử Yên gan dạ, nhưng nhịp tim của cô ấy cũng tăng nhanh, cô ấy nhìn thẳng về hướng có tiếng bước chân phát ra ở phía sau. 
Thật ra ở nông thôn cũng có khá nhiều tin tức, phần lớn đều là chuyện cô gái trẻ đi tắm sông vào ban đêm, hoặc trên đường hóng mát về nhà thì bị người ta bắt cóc kéo vào cánh đồng ngô, rất nhiều người đã nghe mãi thành quen, và cũng là những chuyện đã từng xảy ra thật
Uông Tử Yên và Kim Xán đã trải qua rất nhiều ở đại đội Liễu Chi, cũng đã nghe qua chuyện như vậy
Cố Nguyệt Hoài thì lại rất bình tĩnh, cô khẽ xoay cổ tay, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một ít đá vụn, cô đã quen cảnh giác, trong không gian có vài vũ khí sắc bén, có thể đảm bảo lúc cô gặp phải phiền phức nào đó, cô cũng có thể tự bảo vệ được mình
Tiếng bước chân dần dần đến gần, chẳng mấy chốc một thiếu niên choai choai xuất hiện trong vòng sáng của đèn pin
Thiếu niên vô thức giơ tay che ánh sáng chói mắt, cậu bé còn lùi lại nửa bước, dường như cũng bị giật mình, khi mở mắt nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài ở trước mặt thì cậu bé thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn có chút rụt rè không dám đến gần. 
Cậu bé gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, chị Tiểu Bạch xảy ra chuyện rồi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.