Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 332: Lại ẩu đả





Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, rồi thở phào nhẹ nhõm
Từ khi sống lại, cô đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận từ cuộc đời bi thảm của đời trước, có lẽ là vì Cố Đình Hoài, hoặc có thể là vì Bạch Mai, nhưng chuyện xảy ra tối nay lại đánh thức sự căm hận và tức giận sâu trong lòng cô
“Nguyệt Hoài, lát nữa bí thư chi bộ đến, em cứ đẩy chị ra là được, tuyệt đối đừng nói là em đánh anh ta nhé.” Bạch Mai cắn răng, cô ấy không mặc quần áo, mà chuẩn bị gặp bí thư chi bộ trong tình trạng này, vậy mới có thể nhận được sự đồng cảm với thân phận là một nạn nhân, Cố Nguyệt Hoài đã đánh Hoàng Thịnh để bảo vệ cô ấy, nên cô ấy không thể để cô gặp rắc rối
Cố Nguyệt Hoài nhìn Bạch Mai, trông cô ấy rất chật vật, hai mắt đỏ hoe, trên mặt đất là quần áo rách nát, nhìn một chút là biết đã xảy ra chuyện gì, sau đêm nay, có lẽ thanh danh của Bạch Mai sẽ bị hủy hoại
Cho dù cô ấy không làm gì sai, thậm chí còn là một nạn nhân đáng thương nhưng nếu tin đồn lan truyền, nó cũng sẽ trở thành chủ đề nóng trong những cuộc trò chuyện của mọi người, sự chỉ trích từ dư luận có thể làm cho người ta bị áp lực đến chết, đặc biệt là trong chuyện như thế này, vốn dĩ phụ nữ đã yếu thế
Đương nhiên Bạch Mai cũng hiểu điều này, mặt cô ấy lạnh tanh, có chút im lặng như đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ
Giọng nói êm tai của Cố Nguyệt Hoài như âm thanh đá ngọc va chạm vào nhau, cô khẽ nói: “Không sao, chị cứ xem như bị chó cắn một cái là được, đừng nói là tới kịp thời, cho dù chị xảy ra chuyện thật thì anh trai của em vẫn sẽ cưới chị về thôi, chị phải tin tưởng anh ấy.”
Chuyện này thì cô hoàn toàn tin tưởng, dù anh cả Cố Đình Hoài của cô không có năng lực gì lớn, nhưng anh ấy sẽ luôn một lòng một dạ, tuyệt đối không bao giờ thay đổi
Dù Bạch Mai có xảy ra chuyện gì thì Cố Đình Hoài cũng sẽ luôn đứng bên cạnh cô ấy
Nghe Cố Nguyệt Hoài nhắc tới Cố Đình Hoài, mắt Bạch Mai hơi giật giật, dường như lóe lên ánh sáng hy vọng nhưng khi ánh mắt cô ấy nhìn thấy quần áo rách nát trên mặt đất, sắc mặt cô ấy trắng bệch, buồn bã cười một tiếng: “Chị không xứng.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, đang định nói vài câu an ủi thì Hoàng Thịnh nằm dưới mặt đất lại rên rỉ
Cô nhìn qua, hơi cúi người xuống, mượn điểm mù truyền cho Hoàng Thịnh một ít năng lượng chữa lành, những vết thương ngoài da nhanh chóng được cải thiện, trước đó Hoàng Thịnh vốn mê man kêu rên không ngớt giờ lại đột nhiên im lặng, còn vô thức cử động cánh tay
Dường như anh ta có chút không dám tin, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy từ dưới đất, cảm giác đau đớn xé rách tim gan vừa nãy đã biến mất
Hoàng Thịnh cúi đầu nhìn, nếu không phải những vết máu loang lổ trên lưng vẫn còn đó, suýt nữa thì anh ta đã nghĩ tất cả chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác, chuyện này là sao vậy
Chẳng lẽ đêm qua uống say quá nên váng đầu rồi à
Hay là anh ta xuất hiện ảo giác
Anh ta vừa nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài giật giật khóe môi, lại cầm cây gậy lên nện mạnh về phía anh ta
Hoàng Thịnh chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh một gậy bất tỉnh nhân sự, sau đó cây gậy nện vào lưng anh ta ào ào như mưa rơi, sau khi trút giận một trận như thế, trông Hoàng Thịnh không còn ra hình người nữa, quần áo dính máu bám chặt vào lưng, trông vô cùng thê thảm
Cố Nguyệt Hoài vén mái tóc dài đang xõa xuống của mình, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô mới chậm rãi ngồi xuống, lại chữa trị cho Hoàng Thịnh lần nữa, loại súc vật không bằng đồ chơi như anh ta rất thích hợp tra tấn nhiều lần như thế này
Bạch Mai nhìn đến ngây người, quên mất chuyện ngăn cản, mà Hoàng Thịnh đã nằm trên mặt đất đã hoàn toàn bất động
Cố Nguyệt Hoài vừa chữa lành vết thương bên ngoài cho Hoàng Thịnh, Uông Tử Yên và Kim Xán thở hổn hển chạy vào
“Nguyệt, Nguyệt Hoài, sao chị chạy nhanh dữ vậy?” Uông Tử Yên chống nạnh thở không ra hơi, Kim Xán cũng chẳng khá hơn là bao, thể lực cô ấy yếu nhất, nếu không phải vì chờ cô ấy, Uông Tử Yên và cậu bé kia đã đến nơi từ lâu rồi
Cậu bé không vào phòng mà chỉ thò đầu nhìn thoáng qua Bạch Mai: “Chị Tiểu Bạch, chị không sao chứ?”
Bạch Mai vừa nhìn đã hiểu vì sao nhóm Cố Nguyệt Hoài quay trở lại, sắc mặt cô ấy dịu đi, khẽ nói: “Cám ơn Thạch Đầu nhé, nếu hôm nay em không gọi bạn của chị trở lại thì chị đã xảy ra chuyện lớn thật rồi.”
Cậu bé Thạch Đầu vội xua tay, không nói gì, chỉ lộ ra vẻ mặt thẹn thùng
“Thật sự là Hoàng Thịnh à?” Uông Tử Yên nhìn Hoàng Thịnh nằm trên đất với vẻ mặt ghê tởm, khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên lưng anh ta thì cô ấy dừng lại một chút, rồi do dự nói: “Nguyệt Hoài, chị đánh anh ta à
Anh ta không chết đấy chứ?”
Hoàng Thịnh là một kẻ phạm tội cưỡng hiếp, đánh cho một trận cũng chẳng sao, nhưng nếu anh ta chết thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn
Tuy bọn họ mới đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử không lâu nhưng cũng biết rõ con người của Hoàng Thịnh, anh ta quen nói khoác, ai cũng biết anh ta là người có bối cảnh, nếu anh ta thật sự chết ở đây, Cố Nguyệt Hoài chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn
Cố Nguyệt Hoài chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Không sao cả, anh ta sẽ tỉnh ngay thôi.”
Cô đánh Hoàng Thịnh tơi bời như vậy chỉ để trút giận, tính chất phạm tội hiện tại của Hoàng Thịnh cùng lắm cũng chỉ xem là cưỡng hiếp chưa thành mà thôi, cho dù đại đội Phiền Căn có đưa anh ta về, Vương Phúc cũng chỉ mở một cuộc xử tội công khai để răn dạy vài câu chứ chẳng có xử phạt thực tế nào cả
Hoàng Thịnh rất nhỏ nhen, lại có ô dù có thể dựa dẫm, cô không thể để lại bằng chứng
Không ai nghĩ rằng cô lại có năng lực phi thường, có thể chữa lành mọi vết thương, đến cả Hoàng Thịnh cũng không ngờ tới điều này, dù có nghĩ đến cũng không dám nói ra
Sau xã hội mới, mê tín phong kiến ​​bị cấm, nếu anh ta dám nói ra thì cũng chẳng có quả ngon để ăn
Hơn nữa, cô là một người phụ nữ, cho dù cô đánh anh ta cũng không đến mức máu chảy đầm đìa cả người như vậy đúng không
Không có vết thương, thì sẽ không có bằng chứng, trong toàn bộ sự việc, điều duy nhất khiến cô cảm thấy hơi tiếc nuối là sử dụng năng lượng chữa lành cho Hoàng Thịnh
Cô còn chưa dùng năng lượng chữa lành cứu được bao nhiêu người, vậy mà Hoàng Thịnh lại được hưởng, anh ta rất may mắn đấy
Cũng may Hoàng Thịnh không biết Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ gì, nếu không thì chắc chắn anh ta đã hét to: May mắn này cho cô luôn đấy, muốn không
Uông Tử Yên hơi không tin lời cô nói, thực sự thì trông Hoàng Thịnh thê thảm quá, lưng anh ta chẳng có chỗ nào lành lặn, cho dù cô ấy ghét cay ghét đắng thằng cha này, nhưng cũng không đành lòng nhìn thẳng, hơn nữa người ta cũng đã ngất xỉu rồi, có thể tỉnh lại ngay thật sao
Vừa nghĩ xong, Hoàng Thịnh nằm trên mặt đất đã rên một tiếng rồi từ từ tỉnh lại
Mắt Uông Tử Yên trợn trừng, Bạch Mai trên giường cũng nhìn Hoàng Thịnh từ từ ngồi dậy từ dưới đất với vẻ không thể tin nổi, Cố Nguyệt Hoài đánh anh ta như thế nào, cô ấy là người duy nhất chứng kiến từ đầu đến cuối, một trận đánh bạo lực như vậy mà vẫn có thể tỉnh lại được
Kim Xán đứng cạnh Uông Tử Yên, nhìn Hoàng Thịnh với vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa ghê tởm
Cố Nguyệt Hoài nhìn thiếu niên đang có vẻ tò mò quan sát Hoàng Thịnh, bình tĩnh nói: “Thạch Đầu, phiền em đưa anh ta ra ngoài, tháo thắt lưng trên eo anh ta, trói tay anh ta lại rồi đợi bí thư chi bộ đại đội của hai người đến.”
“Ồ!” Thạch Đầu vui vẻ đáp một tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoàng Thịnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thạch Đầu kéo ra ngoài, chẳng mấy chốc đã nghe thấy giọng nói vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của Hoàng Thịnh vang lên bên ngoài: “Thả tao ra
Mày thả ra cho ông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đm, tin ông đây đánh chết mày không?!”
“Xí, thằng rác rưởi!” Uông Tử Yên hung hăng xì một tiếng
Hoàng Thịnh không chỉ phạm tội cưỡng hiếp mà còn tàn ác với trẻ em, loại người này rất xứng đáng bị xử bắn
Tất nhiên, lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, dựa vào bối cảnh của Hoàng Thịnh, đại đội sản xuất Đại Lao Tử không thể xử lý anh ta được. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.