Kim Xán quay đầu nhìn Bạch Mai rồi nhỏ giọng nói: “Chị Bạch Mai, mặc quần áo vào đi?”
Bạch Mai rụt vai, im lặng không nói gì Uông Tử Yên thở dài, dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay Cố Nguyệt Hoài, ra hiệu cô lên tiếng thuyết phục Bạch Mai một chút, không mặc quần áo cũng không phải là cách, đợi lát nữa có người đến nhìn thấy cô ấy như vậy không phải càng mất mặt hay sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tuy mặc quần áo vào có cảm giác như giấu đầu lòi đuôi, nhưng vẫn tốt hơn là để người khác chê cười Cố Nguyệt Hoài xoa xoa cổ tay, đi đến bên giường, mở hòm đựng đồ đặt trên đầu giường, lấy một cái áo hoa nhí ra, chất liệu vải mới tinh rõ ràng là may cách đây không lâu, kích cỡ này không vừa người Bạch Mai lắm nhưng miễn cưỡng có thể mặc vào Bạch Mai vừa định xua tay từ chối thì Cổ Nguyệt Hoài lại nói: “Đợi lát nữa bí thư chi bộ đến, chị cũng cần phải phân rõ phải trái, nói ra hết những việc cha mẹ chị đã làm, đây là cơ hội để chị thoát khỏi nhà họ Bạch, chị chắc chắn muốn đi như thế này sao?”
Giọng nói của cô bình tĩnh, nhưng qua tai Bạch Mai thì lại giống như âm thanh cứu rỗi Đúng vậy, Từ Đông Mai và Bạch Sơn đã bán sự trong sạch của cô ấy cho Hoàng Thịnh để lấy tiền, cho người phục kích trong phòng đánh lén cô ấy, nếu Thạch Đầu không gọi Cố Nguyệt Hoài về kịp thời, e rằng tối nay Hoàng Thịnh đã thành công Cô ấy chỉ bị lột áo mà đã từ bỏ chuyện kết hôn rồi, nếu Hoàng Thịnh thành công thật và xảy ra chuyện không thể cứu vãn, thì cô ấy cũng sẽ treo cổ tự tử giống như đồng nghiệp trong bệnh viện, dùng cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình Từ Đông Mai và Bạch Sơn làm như vậy là đang ép cô ấy đi vào chỗ chết Cô ấy ngẩn ngơ suy nghĩ, nghĩ về những chuyện đã xảy ra từ nhỏ đến lớn rồi nặng nề nhắm mắt lại, vươn tay nhận lấy quần áo, ngay sau đó trong chăn vang lên tiếng sột soạt, khi giọng Từ Đông Mai vang lên, Bạch Mai cũng đã xuống giường Từ Đông Mai hối hả kêu lên: “Bí thư chi bộ, anh nhanh cái chân lên, sắp có người chết rồi kìa!”
“Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài đi.” Cố Nguyệt Hoài dẫn đầu đi ra ngoài Các cô vừa ra khỏi phòng trong, Từ Đông Mai đã dẫn một nhóm người vội vàng bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà, họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoàng Thịnh đang bị Thạch Đầu đè quỳ trên mặt đất, trông anh ta cực kỳ chật vật, tay bị trói sau lưng, miệng bị nhét giẻ lau “Ôi, Tiểu Hoàng —— Thạch Đầu Mày làm gì vậy hả Còn không mau thả cậu ấy ra!” Từ Đông Mai che miệng, sốt ruột nhìn Hoàng Thịnh, dù gì anh ta cũng là đại gia của nhà bà ta, bà ta không thể để anh ta xảy ra chuyện trong nhà mình được Lưu Kiến Quốc nhìn nhà họ Bạch rối tung rối mù, nhíu mày ghét bỏ Nhưng khi thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt ông ấy dừng lại, trong mắt đầy vẻ suy tư Trước đó ông ấy đã nghe nói đại đội sản xuất Đại Lao Tử bên cạnh có một xã viên ưu tú, không chỉ cứu được con bò cái khó sinh sắp chết mà còn mang về không ít danh dự từ công xã cho đại đội sản xuất Đại Lao Tử, ông ấy rất thưởng thức người tài giỏi như vậy Lưu Kiến Quốc chắp hai tay sau lưng, trầm ngâm nói: “Cháu là Cố Nguyệt Hoài à?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Bí thư chi bộ Lưu, cháu để người gọi chú đến đây là vì có việc cần chú quyết định.”
Cô không có ý định trò chuyện linh tinh với Lưu Kiến Quốc, sau khi giải quyết xong chuyện của Bạch Mai, họ có thể cùng rời đi mà không có sự cản trở của nhà họ Bạch, sau này Bạch Mai sẽ là thành viên của nhà họ Cố, vậy cũng coi như đã giúp Cố Đình Hoài bớt đi rất nhiều khó khăn Đương nhiên, không thể thiếu sính lễ và phòng tân hôn rồi, cho dù Bạch Mai không có gia đình nhà mẹ đẻ, nhà họ Cố cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô ấy “Ồ Cháu nói đi, tôi nghe đây.” Lưu Kiến Quốc nhìn thoáng qua Từ Đông Mai và Bạch Sơn rồi lại nhìn sang Hoàng Thịnh cả người chật vật nhưng tinh thần lại rất tốt, trên đường đến đây ông ấy cũng đã hỏi khá nhiều, nhưng chỉ nghe hai người nói trong nhà xảy ra chuyện, có người sắp bị đánh chết Bây giờ nghe giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài, xem ra chuyện cũng không hề nhỏ đâu Cố Nguyệt Hoài vừa định nói chuyện, Bạch Mai đứng sau lưng cô đã bước ra Vốn dĩ cô ấy có nước da trắng nõn, vẻ ngoài xinh đẹp, bây giờ đã cởi bỏ bộ quần áo cũ kỹ chắp vá, thay vào đó là một cái áo hoa nhí mới tinh, trông như đã trở thành một con người khác vậy, khí chất cả người cô ấy càng trở nên tươi tắn giống như một đóa hoa trắng bị gió lạnh thổi rơi Tuy nhiên, lúc này sắc mặt người đẹp tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn một chút máu Môi Bạch Mai run run, chỉ vào Hoàng Thịnh, giọng nói xen lẫn tiếng nghẹn ngào: “Bí thư chi bộ, cha mẹ cháu cấu kết với người này, nhận tiền của anh ta, để anh ta trốn trong phòng của cháu chuẩn bị có ý đồ bất chính với cháu, nếu không phải Nguyệt Hoài chạy đến đây cứu cháu, sợ là bây giờ đã…”
Nói xong, Bạch Mai bụm mặt rồi đau khổ khóc lóc, tiếng khóc nức nở và bi thương, khiến người nghe cảm thấy xót xa Cô ấy cũng không hoàn toàn giả vờ, một cô gái bỗng nhiên gặp phải chuyện như thế này, lại do cha mẹ của mình tự tay chỉ đạo, nỗi đau trong lòng và nỗi đau trên cơ thể đan xen vào nhau, không phải là giả Uông Tử Yên và Kim Xán cũng suýt bật khóc, hai người vội vàng ôm vai Bạch Mai, nhẹ nhàng an ủi cô ấy Lưu Kiến Quốc bàng hoàng, ánh mắt ông ấy nhìn Từ Đông Mai và Bạch Sơn như nhìn thấy ma quỷ vậy Trong lòng ông ấy thầm nghĩ, hai người này thật đúng là không có lương tâm, từ nhỏ đã đối xử tệ bạc với con gái nuôi Bạch Mai, khiến Tạ Nhàn suốt ngày đấm ngực dậm chân, hối hận không kịp, thẳng thắn nói chính ông ấy đã hại cô gái Bạch Mai tội nghiệp này Ông ấy thực sự không ngờ rằng thì ra ngược đãi mà cô ấy phải chịu khi còn bé còn chưa là gì cả, ác mộng thật sự của Bạch Mai lại bắt đầu từ bây giờ Lưu Kiến Quốc hơi tiếc nuối nhìn Bạch Mai một cái, ông ấy cũng rất thích cô bé này, trước đây ông ấy cũng đã từng nghĩ đến chuyện nói con trai Lưu Đại Trạch nhà mình cưới cô ấy về làm vợ, nhưng sau đó có cháu gái của Lôi Đại Chùy nên mới không chọn cô ấy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tất nhiên, Từ Đông Mai và Bạch Sơn đóng vai trò rất lớn trong chuyện này Ông ấy là bí thư chi bộ của đại đội Phiền Căn, cũng là người cùng thế hệ với Bạch Sơn và Từ Đông Mai, nên ông ấy hiểu rất rõ phẩm hạnh đạo đức của hai người này, nếu thật sự để con trai ông ấy cưới Bạch Mai, thì chẳng khác nào cưới một cái giếng không đáy Từ Đông Mai một lòng muốn nuôi lớn Bạch Mai, sau này cô ấy còn rất có triển vọng, làm y tá trong bệnh viện, bà ta chỉ mong tìm cho cô ấy một người chồng giàu có rồi tiện thể lấy được nhiều lợi ích lớn hơn, ông ấy là người khôn ngoan, đương nhiên không muốn dính líu với gia đình này Trong phòng vang lên tiếng khóc yếu ớt, Lưu Kiến Quốc nhíu mày nổi giận quát: “Từ Đông Mai Bạch Sơn Mấy người thật sự làm loại chuyện này à? Còn cậu nữa, dám cưỡng hiếp phụ nữ, cậu biết tội danh này là gì không?”
Hoàng Thịnh không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn Lưu Kiến Quốc: “Tôi là thanh niên trí thức nông thôn đến từ Thủ đô, hiện tại đang ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, sao nào, ông muốn xử phạt tôi à Một cái chức vụ bí thư chi bộ nho nhỏ mà thôi, ông dám sao?!”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Kiến Quốc đột nhiên thay đổi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ông ấy đã thoát ra khỏi phạm trù người dân thấp cổ bé họng, biết được một số bí mật Một thời gian trước đám con cháu nhà giàu từ Thủ đô xuống nông thôn, lúc được sắp xếp vào đại đội sản xuất Đại Lao Tử, mấy bí thư chi bộ bên cạnh không khỏi ghen tị, thậm chí thỉnh thoảng còn châm chọc vài câu, vì dù sao những người này đều có tài nguyên và mạng lưới quan hệ rộng rãi, không chừng có thể theo chân họ gà chó lên trời Ông ấy nhíu mày đánh giá Hoàng Thịnh, loại người này chính là thanh niên trí thức đến từ Thủ đô à Quả nhiên là con cháu nhà giàu không đứng đắn Bầu không khí có vẻ hơi im lặng, lúc này tiếng khóc của Bạch Mai đột nhiên tăng lên, nghe vô cùng thảm thương Lưu Kiến Quốc giật mình, vừa tỉnh táo lại ông ấy đã thầm mắng một tiếng, nếu biết trước thì đã không tới đây rồi, tự nhiên rước thêm phiền phức cho mình làm chi không biết Nhưng nhóm Cố Nguyệt Hoài đều nhìn ông ấy, vậy không thể kết thúc đầu voi đuôi chuột được, ông ấy bèn ho nhẹ một tiếng, nói: “Trong trường hợp này, chuyện của thanh niên trí thức Thủ đô không thuộc phạm vi quản lý của đại đội Phiền Căn nữa rồi, chúng tôi sẽ trục xuất cậu về đại đội sản xuất Đại Lao Tử, để bí thư chi bộ Vương xử lý.”
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên một tia giễu cợt, quả nhiên là vậy.