Hoàng Thịnh càng cười đắc ý, anh ta cử động lưng, gạt tay Thạch Đầu ra, đứng dậy từ dưới đất Ngay khi đứng dậy, ánh mắt anh ta nghi ngờ nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, vừa nãy lúc cô đánh anh ta rõ ràng rất đau đớn, nhưng hiện tại trên lưng anh ta chỉ còn lại một chút cảm giác nhoi nhói thôi, gần như không đáng kể Chẳng lẽ cô còn biết cách đánh đặc biệt nào đó, lúc trừng phạt đau đớn không chịu nổi nhưng sau đó lại không còn cảm giác gì nữa à Hoàng Thịnh cẩn thận suy nghĩ một lát, nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân gì, anh ta hơi nâng cằm, quay đầu nhìn Thạch Đầu đang sợ hãi nói: “Sao mày còn chưa cởi thắt lưng ra cho ông nữa Ranh con, thấy gì không, bí thư chi bộ của bọn mày còn chẳng dám động vào tao nữa kia kìa!”
Anh ta vừa nói ra câu đó, Lưu Kiến Quốc đứng bên cạnh cũng cảm thấy mất mặt “Được rồi, tôi sẽ gọi người đến, lập tức đưa cậu ta về ngay!” Ông ấy phất tay áo, quay người rời khỏi nhà họ Bạch, ông ấy ở chỗ này lâu thêm một giây cũng cảm thấy xui xẻo, mấy chuyện phiền phức này cứ để cho Vương Phúc ôm hết đi Bạch Sơn và Từ Đông Mai nhìn nhau, ánh mắt hai người lóe lên, cả hai càng kính trọng lai lịch của Hoàng Thịnh nhiều hơn một chút Từ Đông Mai cười ha ha, lắc mông đi đến phía sau Hoàng Thịnh: “Đến đây, đến đây, đến đây, con rể, để mẹ cởi trói cho con, cởi trói ngay đây, mọi chuyện đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đợi đến khi con đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cha mẹ chắc chắn sẽ giúp con giải vây.”
Tiếng con rể này vừa vang lên, khiến Bạch Mai đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cô ấy thẫn thờ nhìn Từ Đông Mai, bà ta lại đang cố gắng lấy lòng Hoàng Thịnh, hoàn toàn không quan tâm nạn nhân là cô ấy đang nghĩ thế nào, cô ấy lại nhìn về phía Bạch Sơn, ông ta thấy được ánh mắt của cô ấy, nhưng ngay sau đó đã vội vàng rời đi Trong lòng hai người, Hoàng Thịnh có thể mang lại cho họ cơ hội giàu có rõ ràng quan trọng hơn đứa con gái mà họ nuôi nấng từ nhỏ Hoàng Thịnh xoay cổ tay, ngẩng đầu nhìn ánh mắt thẫn thờ của Bạch Mai, anh ta nhìn Bạch Mai bằng ánh mắt khinh thường bẩn thỉu, trong mắt anh ta, rõ ràng Bạch Mai chỉ là chim trong lồng, là vật mà anh ta gọi thì tới, đuổi thì đi Dường như Bạch Mai bỗng nhiên bị ánh mắt của Hoàng Thịnh kích thích mà tỉnh lại, mặt cô ấy đờ đẫn, đột nhiên chạy ra ngoài Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, đuổi theo Uông Tử Yên, Kim Xán và Thạch Đầu cũng không dám lơ là, sợ Bạch Mai làm chuyện gì đó ngu ngốc nên cũng chạy ra ngoài Trong phòng lập tức trở nên trống trải hơn nhiều, Từ Đông Mai ở sau lưng hung hăng xì một câu: “Con bé chết tiệt kia, mày phát điên cái gì thế?”
Hoàng Thịnh không quan tâm Bạch Mai làm cái gì, nhưng nghĩ tới cảm giác trơn nhẵn vừa rồi, anh ta thấy có chút thất vọng, vốn dĩ tối nay có thể xong việc rồi, đều tại Cố Nguyệt Hoài kia, đúng là đi đâu cũng có cô, làm người ta thấy chán ghét Một bên khác, Cố Nguyệt Hoài đuổi theo Bạch Mai, nhìn cô ấy chạy về phía một bóng người Người đó không ai khác chính là bí thư chi bộ Lưu Kiến Quốc vừa mang theo xui xẻo rời khỏi nhà họ Bạch, ông ấy vẫn chưa đi xa Bạch Mai chạy một hơi đến trước mặt Lưu Kiến Quốc, ánh mắt chăm chú nhìn ông ấy, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Bí thư chi bộ Xin hãy làm chứng giúp cháu, tiện thể cấp giấy chứng nhận đội, cháu muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Sơn, Từ Đông Mai!”
Lời này khiến Cố Nguyệt Hoài đang đuổi theo sau cô ấy thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô còn cho là đêm nay không thể nghe được câu này cơ đấy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ban đầu có Lưu Kiến Quốc ở đó, lại xảy ra chuyện như vậy, với Bạch Mai thì đây là cơ hội tuyệt vời để thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, nhưng vừa nãy cô ấy không nói câu nào, cô là người ngoài cuộc, đương nhiên cũng không tiện nhắc đến chuyện này Ở niên đại này, thật ra chuyện cắt đứt quan hệ với cha mẹ và họ hàng không hề hiếm chút nào Nhà họ Cố là một ví dụ điển hình, nhà họ Cố là địa chủ lụi bại, mặc dù không tính là một thành phần địa chủ, nhưng trước khi bầu chọn thì họ được coi là địa chủ lụi bại, vì vậy ba người Cố Thiên Phượng, Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng mới nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với họ Bọn họ rất sợ bị liên lụy, nhưng không ngờ cuối cùng nhà họ Cố lại không phải là thành phần địa chủ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lúc này, dù là tham gia công tác hay nhập ngũ, đều cần phải có quan hệ xã hội trong sạch, vậy nên có rất nhiều người vì tương lai của mình mà cắt đứt quan hệ với cha mẹ, anh chị em, loại chuyện này nói ra cũng không hiếm Tuy nhiên, Lưu Kiến Quốc lại sốc khi câu nói này phát ra từ miệng Bạch Mai vốn luôn nhẫn nhịn chịu đựng Ông ấy chần chừ nhìn Bạch Mai: “Cắt đứt quan hệ Cháu nghĩ kỹ chưa đấy?”
Nhà họ Bạch không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở đạo đức và nhân phẩm của đôi cha mẹ Bạch Sơn và Từ Đông Mai, nhưng một khi cắt đứt quan hệ với gia đình, Bạch Mai thực sự sẽ không còn ai nữa, thậm chí cả việc tìm chỗ ở cũng trở thành vấn đề Bạch Mai buồn bã cười một tiếng: “Bí thư chi bộ, nếu chú bình tĩnh mà xem xét thì từ nhỏ đến lớn cháu được hưởng bao nhiêu thứ tốt từ Bạch Sơn với Từ Đông Mai Từ khi em trai em gái của cháu ra đời, cháu trở thành người có cũng như không, trong nhà nói dễ nghe một chút là con gái nuôi, nói khó nghe một chút là bảo mẫu gánh vác công việc, hàng ngày chuyện phải làm là phục vụ cả gia đình bọn họ.”
“Nếu chỉ như vậy thì thôi, dù sao thì bọn họ cũng cho cháu một miếng cơm, nuôi cháu trưởng thành.”
Ngừng lại một lát, giọng nói của cô ấy càng lạnh lùng và bình tĩnh hơn: “Từ khi cháu đi làm ở bệnh viện huyện, mỗi tháng lương cháu kiếm được đều là Từ Đông Mai cầm sổ lương đi lãnh, thậm chí cháu còn chưa động đến một lần, tiền lương cháu kiếm được những năm qua cũng đủ trả ơn cho bọn họ rồi.”
“Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng bọn muốn bán cháu đi để đổi lấy lợi ích, thậm chí nếu cháu kết hôn thật, thì yêu cầu của họ cũng không ngừng lại, thà cắt đứt ngọn nguồn sớm, còn hơn là chịu đựng thiệt hại nặng nề!”
Nói xong những lời này, bầu không khí hoàn toàn im lặng Bạch Mai mỉm cười, dáng vẻ tóc tai bù xù càng làm cho người ta sợ hãi, cô ấy gằn từng chữ: “Bí thư chi bộ, cháu đã chịu đủ rồi, nếu ngay trong hôm nay chú không giúp cháu cấp giấy chứng minh, vậy thì một ngày nào đó, cháu sẽ đưa cả nhà họ Bạch đi chết chung!”
Con thỏ bị dồn đến đường cùng sẽ cắn người, con chó bị dồn đến đường cùng sẽ nhảy tường Mà cô ấy là một người sống sờ sờ, có máu có thịt Lưu Kiến Quốc bị lời nói của Bạch Mai làm cho cho chấn động, ông ấy nhìn thẳng vào mắt Bạch Mai, nhìn thấy sự lạnh lùng và kiên quyết trong mắt cô ấy, ông ấy biết Bạch Mai không nói dối, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong những năm qua và những gì Bạch Mai phải chịu đựng tối nay, Lưu Kiến Quốc thở dài Ông ấy thật sự không muốn dính líu vào những chuyện rắc rối giữa nhà họ Bạch và thanh niên trí thức Thủ đô, nhưng Bạch Mai đã nói như vậy rồi, ông ấy cũng không thể chỉ ngồi yên không để ý, hơn nữa thái độ của thằng nhóc Hoàng Thịnh kia làm người ta khó chịu quá, phải dạy cho anh ta một bài học mới được Không phải Hoàng Thịnh muốn Bạch Mai sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chỉ cần cô ấy rời khỏi nhà họ Bạch, thì làm sao Bạch Sơn và Từ Đông Mai bán người được nữa Nghĩ tới đây, Lưu Kiến Quốc ho nhẹ một tiếng nói: “Dù sao thì chú cũng nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, sao có thể đứng nhìn mấy người Bạch Sơn ném cháu vào ổ sói được chứ Cháu tự hiểu được điều này là tốt rồi, đi, đại đội sẽ cấp giấy chứng nhận cho cháu!”
Nói xong, Lưu Kiến Quốc dẫn Bạch Mai đến khu chăn nuôi của đại đội, còn tiện thể bảo Thạch Đầu gọi tất cả cán bộ đại đội đến, thậm chí cả bác sĩ chân đất Tạ Nhàn cũng không quên, nếu tính ra thì ông ấy mới là người đã giúp đỡ Bạch Mai những lúc cô ấy cần Tạ Nhàn là người đức cao vọng trọng trong đại đội Phiền Căn, nếu ông ấy giúp đỡ Bạch Mai, thì cũng sẽ giảm bớt một chút cản trở