Tống Kim An mím môi, quay đầu nói với Hoàng Thịnh: “Còn không xin lỗi?”
Hoàng Thịnh nhíu mày, nhìn ánh mắt vô cùng chán ghét của Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu bất mãn hỏi: “Anh năm, cần gì chứ Anh coi người ta có quan tâm lời xin lỗi này không Nói hay không thì có ý nghĩa gì Với lại, sao anh biết không phải Bạch Mai tự nguyện?”
Lòng anh ta nham hiểm nghĩ, dù có đến mức độ này cũng muốn chọc tức Cố Đình Hoài Mi dài của Cố Nguyệt Hoài khẽ chớp, khi Cố Đình Hoài nhịn không được muốn đánh nhau thì cô giơ tay, tát vào mặt Hoàng Thịnh nhanh như chớp, lực của cô rất lớn, Hoàng Thịnh lảo đảo rồi ngã xuống đất Cố Đình Hoài sững sờ, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài có hơi vi diệu, em gái nhà mình nhìn có phần mảnh khảnh mà sức lực lớn thật Tống Kim An cũng không phản ứng gì, nhìn Hoàng Thịnh chật vật vô cùng thì chỉ khẽ cau mày, không nói gì “Cố Nguyệt Hoài Cô muốn chết!” Hoàng Thịnh không nhịn được cục tức này, hôm qua bị đè xuống đánh, không bị thương gì thì thôi, nhưng hôm nay ngay trước mặt nhiều người như thế, quả thật là cô tự tìm đường chết Hoàng Thịnh giãy giụa đứng dậy, cũng không lo phủi bụi trên người mình, vẻ mặt dữ tợn nhìn Cố Nguyệt Hoài “Hoàng Thịnh!” Tống Kim An đè Hoàng Thịnh xuống, giọng điệu khó chịu tột cùng: “Hoàng Thịnh, đủ rồi Hôm nay cậu tới để xin lỗi, không phải để ra oai, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tôi báo chuyện cậu làm về?”
Khi nói câu cuối cùng, giọng Tống Kim An thoáng trầm rồi thấp xuống Anh ấy và Hoàng Thịnh cùng lớn lên, tuy không bì được với Yến Thiếu Ngu trước đây nhưng từ nhỏ anh ta cũng là cái đuôi nhỏ của anh ấy, mỗi lần gọi anh năm anh ấy sẽ luôn không quá nhẫn tâm, cũng may sự tình chưa đến mức không thể cứu vớt Hoàng Thịnh nghiến răng, trong lòng hận không thể lột da Cố Nguyệt Hoài, nhưng nghe Tống Kim An nói, cuối cùng không làm ra hành động quá khích nữa mà chỉ cúi đầu không lên tiếng, còn bị tát một cái, bảo anh ta bỏ qua là chuyện không thể, Cố Nguyệt Hoài ba lần bốn lượt phá hỏng chuyện tốt của anh ta, anh ta đã muốn đối phó cô từ lâu Nghĩ thế, Hoàng Thịnh nghiến răng, mắt tối sầm mang theo sát khí Tống Kim An thở dài, không thể làm gì Hoàng Thịnh, anh ấy cũng cảm thấy rất bất lực Anh ấy nhắm mắt, giọng hơi khàn nói với Cố Nguyệt Hoài: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Lúc này, Bạch Mai đi ra từ trong nhà, đứng sau lưng Cố Đình Hoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Thịnh rồi nhàn nhạt liếc nhìn Tống Kim An, không có chút dáng vẻ khiếp sợ của ngày xưa Giọng cô ấy bình tĩnh: “Mấy người về đi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng đến nữa.”
“Hoàng Thịnh, quên chuyện này đi, buông tha cho bản thân, cũng bỏ qua cho tôi, sau này chúng ta sẽ là người dưng, có câu này tôi vẫn chưa nói với anh, mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều cảm thấy buồn nôn.”
Bạch Mai cố nhịn chán ghét để nói câu này khiến sát ý trong mắt Hoàng Thịnh càng sâu Hai con khốn này, sớm muộn gì cũng có ngày anh ta sẽ khiến hai đứa chúng nó muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong Lần đầu Tống Kim An gặp Bạch Mai, anh ấy nghiêng người về phía trước, giọng chân thành tha thiết mà thành khẩn: “Đồng chí Bạch, tôi thay Hoàng Thịnh xin lỗi cô, nếu có gì cần xin đừng khách sáo.”
Cố Nguyệt Hoài cười lạnh một tiếng, dù Tống Kim An có lương thiện nhưng sự kiêu ngạo của con cháu nhà quan trong xương cốt vẫn lộ ra Lúc anh ấy gặp chuyện, phản ứng đầu tiên là xin lỗi, phản ứng thứ hai chính là dùng vật chất để đền bù cho người bị hại Giọng cô thoáng lạnh xuống: “Cút đi, tâm trạng tốt hôm nay vì gặp mấy người mà mất hết rồi.”
Nói xong đóng cửa lại rầm một tiếng, ngăn cách Tống Kim An á khẩu không nói được gì, cũng che mất Hoàng Thịnh tràn đầy hận ý và ánh mắt sỉ nhục, anh ta nghĩ trải qua chuyện này, giữa anh ta và Tống Kim An cũng sẽ sinh ra ngăn cách Vừa đóng cửa lại, Bạch Mai như mất hết sức lực ngồi trên giường sưởi không nói một lời Cố Đình Hoài ngồi cạnh cô ấy, thấy cô ấy không có hứng thú thì không khỏi cười đưa tay nhéo gương mặt của cô ấy: “Được rồi, ăn cơm nhanh thôi, hôm nay là ngày tốt để chúng ta đi đăng ký kết hôn, em không vui à?”
Bạch Mai nhìn anh ấy không bị ảnh hưởng gì, không khỏi cười một tiếng: “Vui mà.”
Cố Nguyệt Hoài ăn vài miếng đồ xào Bạch Mai làm, cô khen: “Quả thật tay nghề của chị dâu em không tệ, sau này có cơ hội không chừng chúng ta còn có thể mở tiệm cơm, chắc chắn có thể kiếm được tiền, bây giờ anh cả có lộc ăn rồi.”
Nghe cô nói, Bạch Mai che miệng cười một tiếng: “Nào có phóng đại thế?”
Mấy người cười nói, rất nhanh đã quên đi chuyện của Tống Kim An và Hoàng Thịnh Ăn sáng xong, ba người đi về phía công xã Hoàng Oanh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Họ định đến [Nhật báo Quần Chúng] để đăng báo giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ trước, lại gửi bố cáo tuyên bố rồi xem như giải trừ quan hệ với nhà họ Bạch, dù nhà họ Bạch có tìm đến thì đối diện với những chứng nhận này cũng không thể nói gì Từ đại đội sản xuất Đại Lao Tử đến công xã không tính là xa, rất nhanh đã đến [Nhật báo Quần Chúng] Cố Nguyệt Hoài không phụ trách đăng báo nhưng Vạn Thanh Lam thì có thể, nhưng cô ấy vẫn chưa đến, Cố Đình Hoài và Bạch Mai ngồi chờ ở một bên, không mất quá lâu nhưng hôm nay Vạn Thanh Lam rất lạ Dường như đầu óc cô ấy đang trên mây, đeo túi đi đến, không nhìn Cố Đình Hoài và Bạch Mai ngồi ở một bên lấy một cái “Thanh Lam [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thanh Lam?” Cố Nguyệt Hoài gọi hai tiếng, nhưng cô ấy lại chẳng có chút phản ứng nào Vạn Thanh Lam ngồi xuống chỗ làm của mình, tay chống cằm, vẻ mặt đơ ra, không biết là đang nghĩ gì “Thanh Lam?” Cố Nguyệt Hoài gọi tiếng nữa, cô chau mày khẽ đẩy Vạn Thanh Lam một cái khiến cô ấy giật nảy mình, như vừa lấy lại tinh thần: “Sao, sao thế [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nguyệt Hoài Cô vừa đến hả?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn Vạn Thanh Lam, khẽ nhướng mày, cũng không nói gì Vạn Thanh Lam né tránh ánh mắt ngay thẳng của Cố Nguyệt Hoài, cười đùa: “Cô, cô nhìn tôi như thế làm gì?”
Cô ấy vừa nghiêng đầu, vội lấy quyển bút ký của mình ra, vừa cúi đầu vờ viết bản thảo vừa dựng thẳng quyển bút ký khác lên cản tầm mắt của Cố Nguyệt Hoài lại, dáng vẻ có tật giật mình Cố Nguyệt Hoài không gạn hỏi nguyên do, cô liếc nhìn chỗ ngồi của Hoàng Bân Bân, cũng đoán được sơ sơ Cuộc sống của Vạn Thanh Lam rất đơn giản, có thể khiến cô ấy tâm sự nặng nề không nhiều, Hoàng Bân Bân được tính là một người Anh ta quen biết Vạn Thanh Lam nhiều năm như thế, tình cảm rất không bình thường, bây giờ có lẽ muốn thăng hoa tình hữu nghị lên một chút, nhất thời Vạn Thanh Lam không chấp nhận được nên chấn động cũng rất bình thường, xem ra cũng không phải cô ấy hoàn toàn không có tình cảm với Hoàng Bân Bân Cố Nguyệt Hoài không hỏi nhiều, chỉ bảo: “Thanh Lam, có chuyện cần cô giúp.”
Vạn Thanh Lam ngẩng đầu cái vèo, hiếu kỳ hỏi: “Giúp Tôi có thể giúp cô cái gì Cô nói đi.”
Cố Nguyệt Hoài chỉ Cố Đình Hoài và Bạch Mai ngồi ở một bên, Vạn Thanh Lam thuận thế nhìn sang, thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ vừa rồi đầu óc mình để đâu đâu, dáng vẻ mơ màng thì lập tức đỏ mặt.