“Lý Nguyên Anh là người sao Nhậu nhẹt, chơi gái, cờ bạc, còn có cái gì anh không thể làm?”
Ngụy Lạc khàn cả giọng, như muốn xé nát cuống họng mình Lúc này, trong văn phòng có một giọng nam thiếu kiên nhẫn truyền đến: “Câm miệng Lớn tiếng như vậy không sợ người khác sẽ nghe thấy sao?”
Nói xong, ông ta dùng giọng đe dọa nói: “Được rồi, Ngụy Lạc, nổi điên ít thôi, nhanh đưa tiền cho tôi, đưa tiền rồi tôi rời đi Nếu không hôm nay chúng ta không xong đâu Gần sang năm mới rồi, cô cũng không muốn làm to mọi chuyện đến khó coi đâu nhỉ?”
Ngụy Lạc tức giận đập tay xuống bàn, tức đến mức toàn thân run rẩy: “Nằm mơ đi!”
Bà ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén tâm tình kích động của mình: “Tôi nói cho anh biết Lý Nguyên, tôi sẽ không bao giờ cho anh tiền nữa, anh chính là một cái động không đáy Bao nhiêu năm qua là do tôi nuôi lớn cái miệng của anh, khiến cho anh lòng tham không đáy Cứ thế tha hồ hút máu tôi!”
Người đàn ông bên trong cười khẩy: “Bây giờ cô là tổng biên tập của [Nhật báo Quần Chúng], không những có công việc ổn định mà lương cũng rất cao Nuôi sống người đàn ông của mình không phải việc nên làm sao Số tiền đấy đối với cô cũng chỉ là chín con trâu mất một sợi lông, phải không?”
Dường như Ngụy Lạc bị kinh hãi trước sự vô liêm sỉ của người đàn ông này đến mức không nói lên lời, im lặng hồi lâu Một lúc sau, khi người đàn ông đang sốt ruột không chờ được, giọng nói Ngụy Lạc run rẩy: “Chúng ta đã ly hôn mười năm rồi, sao tôi còn phải nuôi sống anh nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh cút đi cho tôi Cút đi Đồ vô liêm sỉ!”
“Ồ, tôi không biết xấu hổ Ngụy Lạc, dù tôi không biết xấu hổ thì tôi vẫn là người đàn ông của cô Hơn nữa, cô có chắc hôm nay muốn làm tôi khó chịu không Hôm nay là Tết Nguyên đán, Hướng Tiền nhất định sẽ ăn tối với chúng ta Cô không sợ nó phát hiện à?”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, ngôn ngữ tràn đầy sự uy hiếp Hiển nhiên lời nói của ông ta đã đánh trúng điểm yếu của Ngụy Lạc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không bao lâu sau, bên trong vang lên vài tiếng sột soạt Người đàn ông hài lòng mỉm cười: “Làm như này ngay từ đầu có phải tốt rồi không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chẳng lẽ cô để cấp dưới nghe thấy cô trách mắng tôi thì cô có mặt mũi à Lần sau vui vẻ hơn chút, điều đó tốt cho cô, cũng tốt cho tôi Không phải sao?”
Ngụy Lạc vô cùng mệt mỏi: “Anh đi đi.”
Người đàn ông thản nhiên nói: “Haha, cô cho rằng tôi muốn dừng lại ở đây à?”
Cố Nguyệt Hoài nghe đến đó, đại khái cũng biết toàn bộ sự việc Cô không biết rằng Ngụy Lạc, vốn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt trong công việc, lại có một người chồng cũ vô liêm sỉ như vậy, khuôn mặt cô mang theo vẻ lo lắng Cô tránh sang một bên, cánh cửa liền mở ra Một người đàn ông trung niên nhưng được bảo dưỡng khá tốt bước ra khỏi văn phòng Ngụy Lạc Thân hình ông ta khá gầy, bước đi rất phù phiếm, ăn mặc rất lịch sự, dường như mái tóc được bôi sáp bóng mượt, ánh mắt láo liên, vừa nhìn đã biết là người không thành thực Cố Nguyệt Hoài tránh sang một bên, có thể cảm giác được tầm mắt cái tên Lý Nguyên này đang dán vào cô Đôi mắt giống như con rắn dò xét từ trên xuống dưới khiến người ta khó chịu, nhìn chăm chú, như thể chỉ cần có cơ hội sẽ vồ tới cắn một cái Lý Nguyên liếm môi: “Cô là nhân viên của [Nhật báo Quần Chúng] à?”
Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng ngước mắt nhìn ông ta, cô còn chưa kịp nói gì, Ngụy Lạc đã nhanh chóng đi ra ngoài Bà ấy cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đứng ở cửa, sắc mặt khó coi, nghiêm mặt hỏi Lý Nguyên: “Sao anh còn chưa đi?”
Lý Nguyên biết Ngụy Lạc khó chịu, dù sao ông ta cũng đã nhận được tiền rồi, không muốn gây chuyện nên hừ một tiếng rồi rời đi Ông ta vừa rời đi, thần kinh Ngụy Lạc liền nhẹ nhàng thả lỏng Bà ấy liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, chú ý đến bức vẽ cô đang ôm trong lòng, vuốt vuốt mi tâm nói: “Vào đi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, vào văn phòng theo bà ấy Ngụy Lạc ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, tuy mới sáng sớm nhưng bà ấy có vẻ mệt mỏi “Em tới khi nào vậy?” Ngụy Lạc nhấp một ngụm nước, giọng điệu bình tĩnh Đương nhiên Cố Nguyệt Hoài nghe được ẩn ý của Ngụy Lạc, bà ấy muốn biết cô đã nghe được bao nhiêu, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nói ra sự thật: “Coi như em đến không đúng lúc, tất cả những gì nên nghe hay không em đều nghe được.”
Ngụy Lạc cười khổ lắc đầu, không muốn nhắc đến Lý Nguyên nữa: “Đến đây giao bản thảo à?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đưa bản thảo trong tay cho Ngụy Lạc: “Bản thảo minh họa vẽ thơ cổ đã hoàn thành, tổng biên tập xem xét xem, nếu không phù hợp thì báo cho em biết, tranh thủ hai ngày này em sửa lại.”
Ngụy Lạc cau mày, nghi hoặc nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Hai ngày này?”
Nói đến việc xin phép nghỉ, Cố Nguyệt Hoài cười nói: “Cái này lại phải nói đến chuyện khác, tổng biên tập, em muốn xin nghỉ phép mấy ngày.”
Ngụy Lạc nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn cô: “Vừa mới năm mới, em lại muốn xin nghỉ phép?”
Nói xong, bà ấy có chút khó xử nói: “Không phải là chị không muốn cho em nghỉ phép, chỉ là Lưu Tường đã đến thành phố Chu Lan Hiện tại trong tòa soạn báo của chúng ta chỉ có em là biên tập viên mỹ thuật Có những công việc mà chỉ em mới có thể làm được Nếu em xin nghỉ phép thì công việc ai xử lý?”
Cố Nguyệt Hoài thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Tổng biên tập, chị cũng biết em có người yêu Anh ấy đang tham gia quân ngũ Hiện tại là Tết Nguyên đán, em muốn đến tặng anh ấy chút đồ, nếu không không phải anh ấy sẽ rất đáng thương sao?”
Khóe miệng Ngụy Lạc giật giật, bà ấy vừa mới tiễn “thần xui xẻo” đi, tất nhiên không có ấn tượng gì tốt về đàn ông Nghe xong lời nói của Cố Nguyệt Hoài, liền hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô: “Tối nay em đi học lớp buổi tối Xin nghỉ phép không phải sẽ làm chậm trễ việc học sao?”
Nói đến đây, Cố Nguyệt Hoài thực sự cảm thấy hơi có lỗi, cô ho nhẹ một tiếng, chân thành nói: “Tổng biên tập đừng lo lắng, khi trở về nhất định em sẽ bỏ ăn bỏ ngủ để bổ sung những bài học đã bỏ lỡ, chắc chắn sẽ không làm tổng biên tập mất mặt.”
Ngụy Lạc trợn mắt: “Chị chẳng có gì mà phải mất mặt, học là vì chính em!”
Cố Nguyệt Hoài hơi ưỡn ngực, thản nhiên nói: “Làm sao có thể Nếu không phải tổng biên tập đồng ý, sao em có thể tham gia lớp học buổi tối Tổng biên tập có công lao lớn nhất, nếu em không học tập chăm chỉ, thì không phải quá có lỗi với chị sao?”
Cố Nguyệt Hoài vừa nói vừa chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt sinh động của cô, cuối cùng Ngụy Lạc cũng bật cười Bà ấy có chút nhẹ nhõm nhìn Cố Nguyệt Hoài, biết rằng những gì cô nói chỉ là để bà ấy quên đi chuyện vừa xảy ra Tuy nhiên, nỗi đau đã tích tụ theo năm tháng không thể chữa khỏi chỉ trong một sớm một chiều Ngụy Lạc nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi thì đi thôi, nhanh chóng quay lại.”
Cố Nguyệt Hoài cong cong mặt mày, cười nói: “Em biết ngay tổng biên tập là tốt nhất.”
Thực ra cô rất thích Ngụy Lạc, với tính cách của cô sẽ hiếm khi bộc lộ mặt mềm yếu trước mặt người khác, nhưng với Ngụy Lạc cô lại không hề cảm thấy mất tự nhiên, ngược lại còn thấy thoải mái hơn so với khi ở cùng Lâm Cẩm Thư Ngụy Lạc cười lắc đầu, vỗ vỗ trán Nói xong chuyện chính, Ngụy Lạc lại cau mày, muốn nói lại thôi: “Tiểu Cố, chuyện vừa rồi...”
Cố Nguyệt Hoài im lặng một lát, nói: “Tổng biên tập yên tâm, em nhất định sẽ không nói cho người khác biết.”
Nghe vậy, Ngụy Lạc cười khổ một tiếng: “Sao chị lại sợ em nói cho người khác biết [Nhật báo Quần Chúng] chúng ta có ai không biết anh ta là kẻ thế nào Điều chị muốn nói là, nếu sau này em gặp lại Lý Nguyên thì tránh xa anh ta ra một chút, anh ta…”
Hình như Ngụy Lạc có chút khó nói ra lời, nhíu mày thật chặt: “Nhân phẩm anh ta không tốt, là tai họa của các cô gái.”