Cố Nguyệt Hoài hơi ngơ ngác, cô nhìn vẻ mặt đau khổ của Ngụy Lạc, không biết nên nói gì để an ủi bà ấy Tuy Lý Nguyên đã có tuổi nhưng cách ăn mặc của anh ta rất gọn gàng, dáng dấp cũng chỉnh tề, có thể nhận ra rằng khi còn trẻ anh ta là người rất tuấn lãng Gặp phải trai tồi là chuyện bình thường thôi, đời trước cô cũng bị Nhậm Thiên Tường hủy hoại cả nửa đời trước của cô [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng sau này cô gặp được Yến Thiếu Ngu, người đã cứu giúp cô nửa đời sau Vậy nên, ai chưa đi đến hết cuộc đời thì sẽ không thể biết được kết quả Dĩ nhiên nếu một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi như cô mà nói những lời này với Ngụy Lạc thì sẽ rất kỳ quặc Chuyện này phải để bà ấy tự hiểu ra, thế nhưng khi nghĩ đến Lý Nguyên đầy tham vọng vừa rời đi, cô lại cảm thấy cả đời này Ngụy Lạc sẽ không thể giãy ra khỏi vũng bùn này nữa Ngụy Lạc khẽ nói: “Chị thấy ánh mắt của anh ta khi nhìn em lạ lắm, sau này có gặp phải thì tránh đi.”
Cố Nguyệt Hoài không trả lời, cô nghĩ một chốc rồi hỏi: “Tổng biên tập có một đứa con sao?”
Ngụy Lạc sững sờ, vô thức gật đầu: “Phải, chị có một đứa con trai, sao thế?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn lướt qua bà ấy, ánh mắt dừng lại nói: “Tính theo tuổi của tổng biên tập thì hẳn người con cũng không còn nhỏ nữa, những chuyện nên hiểu cũng phải hiểu cả rồi Vậy mà chị vẫn gạt cậu ấy, để Lý Nguyên bắt chẹt hết lần này đến lần khác, chẳng lý trí chút nào.”
“Tổng biên tập đã phí hoài nhiều năm vì con trai như vậy rồi, những điều chị phải chịu đựng thật sự tốt cho cậu ấy sao?”
“Có bao giờ chị nghĩ rằng nếu một ngày cậu ấy biết được những chuyện này thì sẽ ra sao không?”
“Cậu ấy sẽ cảm thấy tội lỗi, hổ thẹn với chị Cậu ấy sẽ cảm thấy chị trở nên hèn mọn và tuyệt vọng như thế này đều là do cậu ấy Đến lúc đó, khó tránh khỏi việc cậu ấy sẽ sinh ra một vài suy nghĩ cực đoan, không chừng chỉ nhìn thấy chị thôi cậu ấy cũng sẽ cảm thấy đau khổ.”
“Chị nên nói mọi việc cho cậu ấy biết, thứ nhất có thể ngăn chặn sự quấy rầy của Lý Nguyên, thứ hai là để con trai chị có thể hoàn toàn trưởng thành và trở thành người bảo vệ cho chị Hơn nữa chị cũng có cuộc sống của riêng mình, chẳng lẽ cứ như thế cả đời sao?”
“Tổng biên tập, mong chị hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Cố Nguyệt Hoài nói không nhanh không chậm, cô không muốn Ngụy Lạc cảm thấy bị xúc phạm, cũng không muốn bà ấy có cảm giác cô xen vào chuyện của người khác Mặc dù ngay khi mở lời cũng đã xem như xen vào rồi nhưng cô vẫn muốn giúp bà ấy Mười năm trước, Ngụy Lạc có can đảm để yêu cầu ly hôn chứng minh rằng bà ấy là một người phụ nữ của thời đại mới rồi, việc bà ấy có thể bộc lộ tài năng của mình giữa cánh đàn ông để trở thành tổng biên tập của [Nhật báo Quần Chúng] cũng đã chứng minh được năng lực của bà ấy Một người phụ nữ xuất sắc như vậy mà bị trai tồi liên lụy cả đời thật sự khiến người khác không dằn lòng được Quả nhiên Ngụy Lạc đã bị những lời của cô thuyết phục, sắc mặt bà ấy tái nhợt, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về những gì cô nói Cố Nguyệt Hoài gật đầu với Ngụy Lạc, xoay người rời khỏi phòng làm việc Ngụy Lạc ngơ ngác nhìn bóng dáng của cô đến nỗi sững sờ, bà ấy mím chặt môi, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn *
Khi Cố Nguyệt Hoài trở lại tổ biên tập số ba thì nhìn thấy Vạn Thanh Lam đang viết bản thảo đăng báo [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô ấy và Hoàng Bân Bân đã bình thường trở lại, hai người đều tập trung tinh thần vào công việc Cố Nguyệt Hoài vỗ nhẹ vai của Vạn Thanh Lam: “Chuyện này giao cho cô đấy nhé.”
“Yên tâm đi, bảo đảm không làm mọi người thất vọng đâu!” Vạn Thanh Lam không ngẩng đầu lên, cây bút trong tay xoẹt xoẹt không ngừng, từng hàng chữ được viết trên trang giấy Đối với chuyện của nhà Cố Nguyệt Hoài, cô ấy muốn bỏ ra một triệu hai trăm phần trăm công sức Trong nháy mắt một buổi sáng đã trôi qua Vạn Thanh Lam vươn vai, quay đầu nói với Cố Nguyệt Hoài: “Trưa nay chúng ta đi ăn gì đó không?”
Cố Nguyệt Hoài cũng không chọn mà tùy ý nói: “Ăn mì đi.”
“Ừm, đi thôi.” Vạn Thanh Lam gật đầu, thừa dịp Hoàng Bân Bân vẫn chưa phát hiện bèn kéo cánh tay của Cố Nguyệt Hoài bỏ chạy thật xa Hoàng Bân Bân cầm một chồng bản thảo trong tay, nhìn theo bóng dáng như đang chạy trốn của Vạn Thanh Lam mà lắc đầu cười khổ Hai người đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh rồi gọi hai tô mì hoành thánh Do khan hiếm lương thực nên việc làm ăn buôn bán của nhà hàng quốc doanh cũng đi xuống hẳn Trước đây thì kín người hết chỗ, bây giờ lác đác cũng chỉ có hai bàn Hai người ngồi xuống, Vạn Thanh Lam liền thở phào, cô ấy bưng ly nước trên bàn uống ừng ực Cố Nguyệt Hoài nhìn lướt qua cô ấy, chậm rãi uống một ngụm nước: “Sợ Bân Bân đến thế cơ à?”
Vạn Thanh Lam lắc đầu một cách nặng nề: “Cũng không phải là sợ hãi, nhưng mà tôi cảm giác ở chung với anh ấy căng thẳng lắm Rõ ràng tôi chẳng làm sai chuyện gì cả, nhưng quan hệ giữa hai người bọn tôi không thể trở về như trước được nữa.”
Giọng điệu cô ấy hơi bất đắc dĩ và mờ mịt Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày: “Không định trả lời anh ấy sao?”
Vạn Thanh Lam mím môi, khẽ nói: “Tôi đã từ chối rồi.”
Cô ấy nói xong liền rủ mắt xuống, không yên lòng nói: “Vốn dĩ cũng chẳng phải người chung đường, hai bọn tôi không hợp nhau, tôi định tìm một người thành thật trung hậu, nhìn vừa mắt, bất kể là người thành phố hay là người ở quê, chỉ cần tôi thích là được.”
“Tuy tôi cảm thấy Hoàng Bân Bân là một người tốt, nhìn cũng thuận mắt, nhưng mà bọn tôi quen thuộc với nhau quá nên không có cảm giác.”
“Dù sao chuyện tình cảm không thể quyết định qua loa được đúng chứ Cô xem anh trai cả của cô với chị Bạch Mai kìa, tình cảm của họ đẹp đến nhường nào Vả lại chị ấy còn có cô em chồng như cô nữa Trời ơi, chung ngành nghề nhưng không chung số phận, hâm mộ quá đi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy, thấy thái độ cởi mở của cô ấy thì biết cô ấy đã thật sự từ bỏ rồi Nhưng mà chuyện cô ấy từ chối Hoàng Bân Bân nằm ngoài dự đoán của cô, buổi sáng qua cách nói chuyện, rõ ràng cô ấy có ý định đó Chỉ có thể nói rằng tâm thế của Vạn Thanh Lam đã thay đổi rồi, cô ấy không còn là Vạn Thanh Lam tùy tiện cẩu thả dũng cảm xông pha như trước đây nữa Cô ấy rất nghiêm túc với chuyện tình cảm nên phải cân nhắc rất nhiều, ngay cả gia đình cha mẹ của người ta cô ấy cũng phải suy xét Tuy rằng cô cảm thấy hơi tiếc cho Hoàng Bân Bân, nhưng chuyện tình cảm thì khó nói rõ lắm Cô tin rằng sẽ có một ngày nào đó, hai người sẽ tìm được người hợp với mình, dù sao họ cũng là những người rất tốt Cố Nguyệt Hoài cười khẽ an ủi: “Cô tốt như thế này, thể nào cũng gặp được người thích cô, phù hợp với cô hơn thôi mà.”
Nghe vậy, ánh mắt của Vạn Thanh Lam sáng bừng: “Cô thật sự cảm thấy tôi tốt sao Vậy chi bằng cô giới thiệu cho tôi một người đi?”
Cố Nguyệt Hoài giả vờ cười ha ha: “Tôi có hai người anh trai thôi, không quen biết với những thanh niên khác đâu Hay cô bảo Mỹ Lệ giới thiệu cho cô một anh đi, cô ấy tiếp xúc với nhiều người ở cung tiêu xã lắm.”
Vạn Thanh Lam bĩu môi, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, cô ấy nói: “Nguyệt Hoài, cô có phát hiện Mỹ Lệ hơi là lạ không Trước đây cứ nói thích anh cả Cố suốt ngày, giờ biết tin anh ấy có người yêu rồi thì hình như không đau lòng mấy.”
Lúc này, mì hoành thánh được mang lên Vạn Thanh Lam nói xong bèn ăn xì xụp, sau đó nói một cách mơ hồ: “Tôi cảm thấy cô ấy có vấn đề, bụng dạ cũng khó lường, cô vẫn nên để ý một tí đi.”
Cố Nguyệt Hoài hơi sững sờ, cô không ngờ người đơn giản như Vạn Thanh Lam cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của Diêu Mỹ Lệ Cô cầm đũa lên, thong thả lườm cô ấy: “Cô bớt lo nghĩ đi, tóc rụng gần một nửa rồi kìa.”
Khóe miệng của Vạn Thanh Lam co lại, cô ấy ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, đây là nỗi đau của cô ấy, còn trẻ mà đã bị rụng tóc rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong phút chốc, Vạn Thanh Lam biến sự đau buồn thành cơn thèm ăn, ngốn nga ngốn nghiến tô mì hoành thánh.