Hai người đang nói thì đã về tới [Nhật báo Quần Chúng] Công việc buổi chiều vẫn đơn giản như cũ, công việc vẽ tranh minh họa thơ cổ của Cố Nguyệt Hoài gần như đã hoàn thành, chỉ cần Ngụy Lạc xem xét bản thảo rồi sửa sang lại những chỗ không phù hợp, bây giờ thỉnh thoảng cô sẽ vẽ cho các trang báo Ngày nào báo chí cũng phải đăng tin mới nên số lượng công việc rất nhiều, trước đây có Lưu Tường giúp đỡ một phần, sau khi cô ta rời đi thì cô vừa phải làm công việc vẽ tranh minh họa sách thơ cổ, vừa phải bao luôn cả báo, có thể nói là bận đến nỗi chân không chạm đất Hôm nay cũng vậy, mãi cho đến giờ tan tầm Cố Nguyệt Hoài mới buông bút vẽ trên tay “Nguyệt Hoài Nguyệt Hoài, mau dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta nhận thẻ thông hành, ăn cơm tối trước đã rồi sau đó là đến lớp học đêm.”
Tinh thần Vạn Thanh Lam sáng láng, dồi dào sức sống tựa như một mặt trời nhỏ, giống như đi học cả ngày cũng không hề hấn gì với cô ấy Hơn nữa hôm nay được đến lớp học đêm nên cô ấy vô cùng kích động Cố Nguyệt Hoài gật đầu, dọn dẹp đồ đạc cho ngay ngắn: “Đi thôi.”
Hai người đi đến phòng làm việc của Ngụy Lạc, tất cả những người phải tham gia lớp học đêm đều tìm bà ấy để nhận sách vở và thẻ thông hành của Bảo tàng - Thư viện Họ tới trễ nên ở phía trước đã có bốn người xếp hàng, mọi người đều đang đăng ký rồi sau đó nhận thẻ thông hành Ước chừng mười phút sau mới đến lướt Cố Nguyệt Hoài và Vạn Thanh Lam “Hai người đăng ký, nhận thẻ thông hành rồi đi thẳng đến đó là được, có biết nơi đó ở đâu không Bảo tàng - Thư viện ở số 208 đường Hàng Độ.” Ngụy Lạc nói xong rồi khẽ bảo: “Đi sớm chút để giữ chỗ đẹp đi, đi chậm thì chỉ có thể ngồi ở phía sau thôi đấy.”
Vạn Thanh Lam nghe vậy liền vội vàng cúi đầu đăng ký, còn tiện thể điền luôn thông tin cho Cố Nguyệt Hoài Thẻ thông hành không khác lắm so với thẻ công tác, ở bên trên được mã hóa và có mấy chữ “Bảo tàng - Thư viện công xã Hoàng Oanh” to to Cố Nguyệt Hoài đeo thẻ thông hành lên cổ rồi nói với Ngụy Lạc: “Tổng biên tập, chúng em đi nhé.”
Ngụy Lạc phất tay, nói sâu xa: “Mau đi đi, học tập cho đàng hoàng, đừng để cơ hội học tập này uổng phí, dù sao cũng là học tập tri thức, biết thêm một chút cũng tốt.”
Dáng vẻ ân cần dặn dò của bà ấy khiến Cố Nguyệt Hoài thấy ấm lòng, cô gật đầu Hai người dắt tay nhau rời đơn vị, Vạn Thanh Lam còn quay đầu lại nhìn, xúc động nói: “Sao tôi cảm thấy tổng biên tập đối xử với cô rất khác nhỉ Trước đây tôi không biết chị ấy là người nói nhiều như vậy đấy, chẳng lẽ đây là sức cuốn hút từ sâu thẳm trong tâm hồn của cô à?”
Mí mắt Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô bước nhanh hơn Vạn Thanh Lam tuyệt đối là người biết thả miếng, ở chung với cô ấy sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán Hai người họ đi thẳng đến đường Hàng Độ, giữa đường gặp được rất nhiều người tụm năm tụm ba kết bạn Họ đều mặc đồng phục công nhân viên chức từ các nhà máy, vẻ mặt tươi cười phấn khởi, có thể thấy họ rất mong chờ lớp học đêm Hai người đến Bảo tàng - Thư viện, xếp hàng rồi đi vào Trong phòng triển lãm rộng lớn đã sắp xếp từng hàng ghế, ở hàng đầu tiên là một chiếc bảng đen vô cùng to và một chiếc bàn, ở bên trên còn xếp những viên phấn và khăn lau bảng mới tinh Chưa nhắc đến những thứ khác, thái độ của công xã vô cùng nghiêm chỉnh, những thứ tối thiểu cần được chuẩn bị đều rất đầy đủ Trên vách tường hai bên treo những biểu ngữ khẩu hiệu với những dòng chữ to được viết rất bắt mắt: ‘Xóa nạn mù chữ thất học, trở thành chủ nhân mới của đất nước’, ‘Nam nữ cùng tham gia lớp học đêm, toàn dân cùng xóa nạn mù chữ’, ‘Học giỏi văn hóa, kiến thiết tổ quốc’ vân vân [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bây giờ khắp nơi trên đất nước đều đang triển khai phong trào xóa nạn mù chữ, xem như công xã Hoàng Oanh cũng tích cực theo kịp tiến độ của thời đại Vạn Thanh Lam kéo Cố Nguyệt Hoài đến chỗ đầu hàng, chỗ ngồi ở hàng đầu đều là những người đến sớm, lúc hai người đến đã chẳng còn chỗ ngồi đẹp nữa nên chỉ có thể chọn hai chỗ hơi lệch một chút “Coi như công xã của chúng ta có điều kiện học tập tốt đấy, tôi nghe người ta bảo có những công xã tận dụng mấy căn phòng đổ nát không dùng để làm phòng học, không có bàn học lẫn bảng đen luôn mà họ dùng cối xay vôi với nhọ đen, vô cùng sơ sài.”
“Chưa nhắc đến điều kiện học tập, đông rét gió lùa vào phòng, học hai ngày liên tiếp có mà tay đông thành củ cải luôn đấy.”
Vạn Thanh Lam nói thầm, còn lén nhìn những người xung quanh mà cô ấy không quen biết Sau này mọi người cũng được xem như là “bạn học” rồi, nhìn cho quen mặt để còn có thể làm quen với nhau nữa Dù sao đều là người trong nhà máy, cũng xem như là cùng mạng lưới với nhau Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, dường như cả trai lẫn gái ai nấy đều có vẻ mặt sáng láng Bọn họ châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, các đề tài nói chuyện đều xoay quanh lớp học đêm “Cũng không biết tối nay giáo viên dạy cái gì nữa Chúng ta đều là người có nền tảng văn hóa rồi, cũng không thể bắt đầu từ việc học chữ chứ?”
“Không biết nữa, có một vài người lớn tuổi chẳng biết được bao nhiêu chữ, họ có thể dạy được cái gì cơ chứ?”
“Tôi nghe bảo giáo viên đều là sinh viên đại học đến đây để tích lũy trải nghiệm kiến thức đó.”
“Này, tôi là người mù chữ, làm việc ở nhà máy đầu óc cũng đần đần, nhỡ đâu học không theo kịp thì làm sao?”
“Được rồi, thư giãn đi, chúng ta chỉ cần học hành chăm chỉ, nghiêm túc ghi chép, luôn luôn kiên trì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chúng ta cũng có thể xem sách đọc báo để hiểu rõ những việc trọng đại của nước nhà, ra ngoài làm việc mắt sáng tâm trong, sớm muộn gì cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cái danh mù chữ thôi!”
“...”
Vừa nhắc đến học tập liền khiến cho người ta có trăm loại cảm xúc, có người hất cao hàm với vẻ mặt tự tin, cũng có người sợ hãi rụt rè với vẻ mặt lo lắng, có cả những người lấy Tiểu Hồng Bản ra bắt đầu đọc lời trích, cũng có người cổ vũ người khác, cả những người có ý thức lãnh đạo Cả Bảo tàng - Thư viện sắp xếp gần một trăm chiếc ghế, nhiều người tụ tập như thế cũng được xem như sôi nổi Hết lớp người này đến lớp người khác bước vào rồi ngồi xuống, mãi đến khi ngồi chật kín thì ngoài trời cũng đã hoàn toàn tối đen Không gian rộng lớn mà người thì lại đông, cả đám líu ra líu líu thì thầm như đang mở hội nghị, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cảnh này thật hiếm thấy, cứ như ruồi bọ ong mật bay lung tung bên tai Cũng may cô không cảm thấy khó chịu lâu lắm, rất nhanh đã có ba người bước lên bàn giáo viên từ cửa chính Hai nam một nữ, đều trông rất trẻ tuổi, cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi Trong đó có một giáo viên nam trông lớn tuổi hơn một chút ôm theo một chồng sách, anh ta nhẹ nhàng gõ lên bàn giáo viên, trong phút chốc cả Bảo tàng - Thư viện đều trở nên yên tĩnh Bất kể khi nào đi nữa, giáo viên đều có uy lực như vậy “Xin chào các đồng chí, chúng tôi là những giáo viên dạy thay của lớp học đêm chúng ta, sau này sẽ phụ trách việc dạy kiến thức cho mọi người.”
“Tôi là Lý Hướng Tiền, mọi người có thể gọi tôi là thầy Lý, tôi phụ trách việc dạy mọi người kiến thức về nông nghiệp Mọi người yên tâm, trông chúng tôi trẻ vậy thôi chứ đều là người học kỹ năng chuyên ngành ở thành phố lớn đấy, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để chỉ dạy cho mọi người.”
Lý Hướng Tiền nói xong bèn nháy mắt với mọi người, dáng vẻ anh tuấn mang thêm một chút sự trêu ghẹo khiến người ta yêu thích Trong phút chốc, các công nhân viên chức nữ ngồi đầu ở dưới ngượng ngùng che miệng cười, còn thì thầm với người bên cạnh, có thể thấy họ rất hài lòng với giáo viên lớp học đêm này Còn có một vài công nhân viên chức nam bĩu môi chẳng mấy vui vẻ “Đây là cô Chung Linh, người dạy thanh nhạc cho mọi người, chính là ca hát đó.”
“Bình thường mọi người đi làm đã mệt rồi, đến lớp học đêm của chúng tôi cũng có thể thư giãn một chút, dù sao cũng không thể học hành cả ngày được, thế thì tinh thần sẽ uể oải mệt mỏi lắm, mọi người nói có phải không Cô Chung Linh chào hỏi với mọi người đi nào.”
Lý Hướng Tiền nhường chỗ một chút cho giáo viên nữ duy nhất bước ra.