Khi Cố Nguyệt Hoài và mọi người về đến nhà, Bạch Mai đang chống khuỷu tay tựa vào bàn ngủ gà ngủ gật Cánh cửa mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt khiến cô ấy tỉnh giấc, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài bèn thở phào nhẹ nhõm: “Về rồi đấy à Hôm nay là ngày đầu tiên, đi học thấy thế nào Đói rồi phải không Chị có hấp bánh bao và canh trứng trên bếp cho em đấy, ăn cho ấm bụng rồi đi ngủ.”
Cô ấy nói xong bèn mang cơm vẫn còn nóng trên bếp đến bên bàn, săn sóc cho Cố Nguyệt Hoài ăn Cố Tích Hoài huých vai vào Cố Đình Hoài, sau đó nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài: “Nhìn đây này, anh cả cưới về cho chúng ta một chị dâu tốt ơi là tốt, về muộn mà còn có cơm canh nóng hôi hổi để bỏ bụng, chúng em vui biết bao!”
Cố Nguyệt Hoài cười tủm tỉm gật đầu hùa theo: “Anh ba nói đúng ghê.”
Bạch Mai nghe vậy hơi ngượng ngùng, cô ấy vén tóc ra sau tai nói khe khẽ: “Chị nấu nước cho mọi người rửa mặt.”
“Để anh cho, em đi nghỉ ngơi đi!” Cố Đình Hoài vội vàng bước đến ngăn lại, đẩy cô ấy vào phòng rồi tự mình đi múc nước để nấu Cố Nguyệt Hoài cầm bánh bao lên gặm, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng liền thấy giấy chứng nhận kết hôn được dán ngay ngắn ở trên tường, phía trên viết tên của Cố Đình Hoài và Bạch Mai, còn có cả con dấu của công xã, bây giờ hai người đã là vợ chồng chắc như đinh đóng cột Tuy đã có nhận giấy chứng nhận rồi, nhưng lại không có chỗ nào để làm phòng cưới cho họ Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng suy tư trong chốc lát, bánh bao cũng đã ăn xong rồi, cô nói: “Anh ba, anh ăn canh trứng đi, em ra ngoài một chuyến đã rồi lát nữa em quay về, mọi người không cần phải tìm em đâu.”
Nói xong cô bèn ra ngoài, lách đến phía trong đám cỏ dại ở phía sau phòng rồi tiến vào không gian Sumeru Kể từ khi ngôi nhà trở nên đông đúc, cô cũng không tiến vào không gian Sumeru thường xuyên nữa, cũng may khoảng thời gian trước không gian đã được mở rộng, nếu không tốc độ sinh sản của thỏ và gà nhanh như vậy thì sẽ chật ních hết cả không gian mất [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài đến chái nhà tranh, cô nhìn mấy chiếc rương, sau khi tìm tòi một lúc thì mới quyết định bán một cặp vòng ngọc bích trắng, giá trị của chiếc vòng này còn đắt hơn cả chiếc nhẫn phỉ thúy bán ở thành phố Chu Lan lần trước Tuy bây giờ trong nhà không thiếu lương thực nhưng những thứ ở trong không gian không có cách nào lấy ra để bán được Nếu dựa vào lương cứng thì không thể xây nhà trong thời gian ngắn, chỉ có thể lấy mấy thứ này để bù vào thôi Đương nhiên, đây đều là những vật vô tri, giá trị mà chúng nó thể hiện được là có thể khiến mọi người trong nhà có cuộc sống êm ấm Cô chọn một chiếc vòng ngọc đặt lên bàn để tiện lấy đi, sau đó lại tiếp tục đếm tiền Tuy rằng mỗi tháng đều có khoản thu nhập, nhưng tiền lương của cô cũng chỉ hơn hai mươi đồng, còn kém xa so với việc bán lương thực ở chợ đen Đã rất lâu rồi cô không đến chợ đen nữa, vì ngày nào cũng tiêu nên tiền ngày một ít đi, đến bây giờ cũng chỉ dư lại hơn tám mươi ba đồng thôi Cô thu hoạch rau trong ruộng bỏ vào không gian, sau đó nhặt trứng gà, lúc chuẩn bị rời đi cô còn lấy ra thêm vài quả trứng gà đưa cho Cố Đình Hoài và Bạch Mai để họ mang theo chút đồ đến đại đội Phiền Căn thăm Tạ Nhàn, nhà Thạch Đầu và bí thư chi bộ Lưu Kiến Quốc Cho dù có thế nào đi nữa, việc cắt đứt quan hệ với cha mẹ sẽ gây ra rất nhiều ý kiến, những người này luôn có thể giúp một tay Sau khi dọn dẹp trong không gian xong Cố Nguyệt Hoài liền trở về Nước ấm trong nồi đã đun xong, sau khi Cố Nguyệt Hoài rửa mặt qua loa thì mới ngủ trên chiếc giường ở gian ngoài Cô mơ mơ màng màng thiếp đi nhưng vẫn nhớ Trình Lăng mời cô trưa ngày mai đến nhà hàng quốc doanh để ăn cơm .. Cố Nguyệt Hoài đến [Nhật báo Quần Chúng] từ sớm, Vạn Thanh Lam đang nhoài người ngủ ở chỗ làm việc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô nhìn Vạn Thanh Lam, sau đó lại dè dặt nhìn sang Hoàng Bân Bân đang cầm chăn đắp cho Vạn Thanh Lam
Cố Nguyệt Hoài hỏi khẽ: “Sao hôm nay cô ấy lại đến sớm như vậy?”
Hoàng Bân Bân lắc đầu, vẻ mặt hơi u ám, trông dáng vẻ như mới bị từ chối, bị đả kích rồi thì phải Không biết qua bao lâu, Vạn Thanh Lam dần dần tỉnh dậy, còn vươn vai Khi nhìn thấy tấm chăn rơi trên sàn thì cô ấy sững sờ một lúc rồi lập tức vờ như không có chuyện gì mà đưa nó cho Hoàng Bân Bân, khách sáo nói câu: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt Hoàng Bân Bân càng ngày càng u ám, anh ta lặng lẽ gật đầu rồi vùi đầu vào công việc Dù sao suy sụp trong tình yêu xong thì vẫn phải dũng cảm tiến tới trong công việc Vạn Thanh Lam cười hì hì xê dịch ghế dựa đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, cô ấy nói khẽ: “Nguyệt Hoài Tôi đã quyết định đăng giấy chứng nhận rồi đó, hôm nay sẽ được gửi đi Sang đây sớm coi như cũng có chút thành quả, này, cô xem đi.”
Cô ấy đưa cho Cố Nguyệt Hoài tờ báo được in vào sáng sớm ở chỗ làm việc, vẻ mặt trông vô cùng đắc ý chỉ vào một chỗ, đó là giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ chiếm một phần tư độ dài Chỉ tính mỗi độ dài thôi là đã biết Vạn Thanh Lam để tâm đến thế nào Dù sao những giấy chứng nhận như thế này bình thường đều đặt ở vị trí không thu hút, tuyệt đối không thể nào chiếm một phần tư độ dài được Cố Nguyệt Hoài cong môi, nói khẽ: “Thanh Lam, cảm ơn cô.”
“Này, cô khách sáo với tôi làm gì Chúng ta là bạn thân nhất cơ mà!” Vạn Thanh Lam nói xong bèn nhìn thoáng qua cô một cái, nói một cách mập mờ: “Khụ, đương nhiên rồi Nếu cô có thể nói cho tôi nghe về thầy Trình.. chắc chắn tôi sẽ vui lắm đấy.”
Đuôi mắt Cố Nguyệt Hoài nhếch lên, cô bình tĩnh nói: “Là bạn cũ trước đây thôi, không thân thiết lắm.”
Những lời cô nói cũng không phải là nói dối, quả thật cô không thân thiết với Trình Lăng lắm, trước đây là do anh ấy ra tay giúp đỡ, khi cô bày tỏ sự biết ơn cũng có một chút lợi dụng, làm sao mà có quan hệ gì cho được Vạn Thanh Lam xoa tay: “Chẳng phải anh ấy mời cô đi ăn cơm trưa sao Khà khà, tôi có thể…”
Cố Nguyệt Hoài cầm bút vẽ, gọn gàng dứt khoát nói: “Không được.”
Đã bảo cô không thân thiết với Trình Lăng rồi, anh ấy mời khách mà cô còn dẫn người khác đến thì sao mà được Vạn Thanh Lam chu môi, nói thầm: “Keo kiệt, không đi thì không đi.”
Cố Nguyệt Hoài vẽ được một chốc, nghĩ đến Từ Đông Mai và Bạch Sơn bèn nói: “Phải rồi, buổi chiều tôi xin nghỉ không đến nữa, chuyện đăng báo chứng minh không chừng vẫn sẽ có người tìm đến hỏi, đến lúc đó cô cứ nói đúng sự thật là được.”
Vạn Thanh Lam trừng mắt, gào lên thật to: “Buổi chiều cô không đến à??”
Mọi người nhìn sang đây tới tấp, Vạn Thanh Lam cười ngại ngùng, sau đó bước đến bên Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt hầm hầm: “Cô xin nghỉ phép giống như cơm bữa vậy, cứ như vậy thì sao có thể làm tổ trưởng được Cô làm việc cho đàng hoàng đi, không thể để thua bởi Lưu Tường được!”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: “Người ta đi rồi, còn để thua gì được chứ Vả lại, tôi không hứng thú gì với chức tổ trưởng cả [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô có thể cố gắng cơ mà, đợi đến lúc ngồi lên vị trí tổng biên tập thì cô cũng che chở được cho tôi rồi phải không?”
Vạn Thanh Lam có tài, tính cách cũng tốt, nếu nỗ lực thì nói không chừng thật sự có thể tiếp nhận công việc của Ngụy Lạc Về phần cô, sớm hay muộn cô cũng phải rời khỏi [Nhật báo Quần Chúng] “Tôi?” Vạn Thanh Lam chỉ vào bản thân với vẻ mặt không dám tin, nhưng sau khi ngẫm kỹ lại thì thấy chuyện này cũng có lý Sau một lúc lâu, vào lúc Cố Nguyệt Hoài đang chìm đắm vào hội họa thì bỗng nhiên Vạn Thanh Lam lại vỗ tay một cái, cô ấy nói: “Đúng vậy Cô nói đúng lắm Tôi phải làm việc cho tốt, không chừng sau này còn có thể làm tổng biên tập, đến lúc đó tôi thật sự có thể che chở cho cô rồi!”
Cố Nguyệt Hoài sững sờ, cô bật cười, có mục tiêu là chuyện tốt, cô rất xem trọng Vạn Thanh Lam.