Cô có mái tóc đen dài xõa ngang vai, tương phản với khuôn mặt cực kỳ trắng trẻo Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có đôi mắt mèo linh động tinh nghịch, là một đôi mắt tròn xoe Khi cô nhìn Yến Thiếu Ngu, ánh mắt thư thái trìu mến và tin cậy, khiến người ta muốn đưa tay xoa đầu cô Nhưng khi nhìn anh ấy, trong mắt lại luôn xen lẫn sự lạnh lùng và cảnh giác Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa mèo nhà và mèo hoang, đối với anh ấy, cô luôn là mèo hoang giơ móng vuốt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nghĩ đến đây, Tống Kim An có chút cười ra nước mắt, mặc dù so sánh này hơi buồn cười nhưng lại rất hợp lý Không biết có phải anh ấy phát ra tiếng cười hay không, khi ngẩng đầu nhìn lại cửa sổ thì chạm mắt với Cố Nguyệt Hoài qua hình chiếu trên cửa sổ, ánh mắt đó không có chút tình cảm nào như mọi người nghĩ, chỉ có sự lạnh lùng thấu xương Đối với anh ấy, cô mãi mãi chỉ có biểu hiện này, sự dịu dàng và tin cậy chỉ là ước mơ xa vời Thời gian trôi qua, trời tối rất nhanh Ngồi suốt một ngày trên tàu hỏa, hành khách đều mệt mỏi rã rời, buổi tối buồn ngủ mơ màng cũng là lúc dễ xảy ra sự cố nhất, hôm nay cô gái béo đã bị mắc bẫy, không dám ngủ nữa, ôm hành lý cố gắng chống lại cơn buồn ngủ bằng cách nhai bánh bao Vốn cô ta mang theo mấy cái đùi gà, nhưng hôm nay hành lý bị trộm mất, đùi gà cũng bị hai tên trộm ăn hết Cố Nguyệt Hoài lấy bánh mì lúa mạch ra từ tốn nhai, thỉnh thoảng uống một ngụm nước giếng trong không gian Cô không buồn ngủ, chỉ nghĩ khi đến tỉnh H gặp Yến Thiếu Ngu, anh sẽ có biểu cảm gì Đúng lúc này, một đôi tay đưa ra trước mặt cô, trên tay là một tờ giấy da bò tỏa ra mùi thơm, bên trong đựng các loại đồ ăn tinh xảo, nhìn qua đã biết giá không rẻ, đối với người bình thường mà nói, dùng để no bụng thì quá xa xỉ Cố Nguyệt Hoài không thèm nhìn, quay đầu sang một bên, tiếp tục ăn bánh mì lúa mạch Tay Tống Kim An có chút cứng lại, anh ấy mím môi nói: “Ăn chút đi, bánh mì lúa mạch khô sẽ làm khô cổ họng.”
Cô gái béo ngửi thấy mùi thơm, quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài và Tống Kim An, cười hì hì, vẻ mặt thích thú Cố Nguyệt Hoài nghe thấy rất buồn cười, liếc nhìn một cái như ban ân cho Tống Kim An: “Để dành cho Điền Tĩnh đi, tôi không yếu ớt như vậy đâu.”
Tống Kim An đối diện với ánh mắt của cô, nắm chặt tay, giọng có chút tức giận: “Tôi đã nói rồi, tôi và Điền Tĩnh không có quan hệ gì, sao cô không tin [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô ta không phải người yêu của tôi, tôi và cô ta sẽ mãi mãi không có khả năng đó!”
Đột nhiên Cố Nguyệt Hoài bật cười, nhưng nụ cười này không có chút ấm áp nào Trên đoạn đường tiếp theo, Tống Kim An không còn bất lịch sự tiến lại gần nữa, cô gái béo cũng cảm thấy khá mệt mỏi nên cũng không gây ra chuyện gì, cho đến sáng hôm sau, khi tàu hỏa phát ra tiếng ‘tu tu tu’, đã đến trạm ga thành phố Phong Nhân viên tàu mặc đồng phục, tay cầm loa phóng thanh đi qua lối đi của hành khách, thông báo: “Thưa quý hành khách, tàu hỏa sắp đến ga cuối, nhà ga thành phố Phong, xin mời hành khách xuống tàu lấy hành lý, chuẩn bị xuống tàu.”
Đối với hành khách trên tàu lời này chẳng khác gì được giải phóng, lập tức tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ Cố Nguyệt Hoài thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chờ xuống tàu Tống Kim An nhìn đám người hỗn loạn, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Chúng ta cùng đi đi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ấy như đang nhìn một tên thần kinh, trước đây cô chỉ biết Tống Kim An là người tốt bụng không có đầu óc, bị Điền Tĩnh đùa giỡn trong lòng bàn tay mà không biết, hôm nay mới phát hiện ra mình chưa hiểu rõ anh ấy lắm Anh ấy không chỉ không thông minh, mà đầu óc còn không bình thường, từ lúc nào mà cô tỏ ra là mình muốn đi cùng anh ấy vậy Tàu hỏa từ từ dừng lại, hành khách đều xách hành lý chen lấn về phía cửa xe Cô gái béo quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, cũng không nói gì, theo dòng người rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Ngồi tàu hỏa chính là như vậy, những người gặp trên đường đều chỉ là khách qua đường như phong cảnh thoáng qua trong hành trình Cố Nguyệt Hoài xách hành lý xuống tàu, Tống Kim An thì theo sát phía sau, anh ấy đi bên cạnh cô, giọng trầm thấp: “Tôi biết cô đến tỉnh H tìm Thiếu Ngu, tôi cũng đến tỉnh H Chúng ta cùng đi nhé Tôi không có ý đồ gì khác, chỉ sợ cô gặp chuyện thôi, cô cũng thấy rồi đấy, bên ngoài rất loạn, đợi đưa cô đến quân khu tám, tôi sẽ rời đi, sẽ không làm phiền cô nữa.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài dừng bước, nhíu chặt mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Tống Kim An: “Anh có phiền không Chúng ta còn chưa thân đến mức đi cùng nhau đâu Mà đi với anh, tôi cũng không vui, anh nghe rõ chưa?”
Nói xong, nhân lúc Tống Kim An sững sờ, Cố Nguyệt Hoài tăng tốc bước chân hòa vào đám đông Tống Kim An muốn đuổi theo, nhưng lòng tự trọng và sự kiêu hãnh khiến anh ấy dừng bước, sau đó anh ấy cười tự giễu mình, cũng thẳng lưng xuyên qua đám người với vẻ mặt bình tĩnh, vốn dĩ anh ấy không nên cố chấp *
Cố Nguyệt Hoài xách túi, dọc đường mua hai bánh quẩy, ăn bữa sáng đơn giản Giao thông ở thành phố Phong rất phát triển, nơi này giống như một trạm trung chuyển, tất cả tàu hỏa đều đi qua và thông suốt mọi nơi nên người lưu thông hỗn tạp Cố Nguyệt Hoài cầm bánh quẩy, vừa ăn vừa đi, trên đường đã gặp hai vụ cướp Những tên tội phạm này rất ngang ngược, trộm cắp giữa đường không hề sợ hãi, cướp xong liền chạy Cố Nguyệt Hoài chỉ lạnh lùng quan sát, cũng không lên tiếng can thiệp Mặc dù cô biết điểm huyệt, biết đánh vào đâu sẽ đau, cũng có năng lực chữa lành làm hậu thuẫn, nhưng rồng mạnh không thể đè được rắn đất*, đâu ai biết thành phố Phong có ẩn tàng điều gì không lường được không *Cụm này ẩn dụ cho việc dù là những người có quyền thế cũng không thể trấn áp được những kẻ tàn bạo, độc ác
Thêm một việc không bằng bớt một việc, mục tiêu của cô lần này không phải là làm việc tốt Cô không ngốc, biết gương mặt này của mình rất có sức hút, đối với những kẻ buôn bán phụ nữ thì chắc chắn là một món hời lớn, vì vậy khi đi cô đều cúi thấp đầu, không đối diện với người khác Nhưng cuối cùng vận may không tốt, vẫn bị người ta để ý Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị mua vé xe để chuyển trạm, vừa định đến quầy vé thì bị một đứa trẻ lao ra ôm chặt chân, người đứa trẻ bẩn thỉu, trời đông giá rét nhưng mặc rất ít, đầy vết nứt nẻ do lạnh Đáng thương hơn là, một con mắt của đứa trẻ đã bị móc ra, chỉ còn lại vết sẹo ghê rợn, nhìn rất đáng sợ Cố Nguyệt Hoài cúi mắt nhìn đứa trẻ, môi đỏ mím chặt, cô không nói lời nào, chỉ lấy hai cái bánh mì lúa mạch từ túi ra đưa qua Dường như đứa trẻ ăn xin ngẩn ra, vô thức nhận lấy bánh mì lúa mạch, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài Cô đưa tay vuốt mái tóc rối bời của đứa trẻ, không hề tỏ vẻ ghê tởm, giọng nhẹ nhàng: “Trời lạnh, về sớm đi.”
Ngón tay cô hơi lạnh, nhưng đối với đứa trẻ đó, dường như là một tia nắng ấm áp Đứa trẻ đã quên mình đã ăn xin bao lâu, đã trải qua bao nhiêu cảnh bị người ta ghét bỏ đá văng đi, nhưng trong ký ức, cảnh tượng được an ủi dịu dàng như vậy chỉ có lần này, bánh mì lúa mạch trong tay cũng trở nên nặng nề hơn nhiều [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đứa trẻ ăn xin lùi lại một bước, vừa định chạy đi, một người phụ nữ tóc ngắn đột nhiên lao đến ôm chặt đứa trẻ ăn xin, khóc lóc: “Hổ Tử, là con phải không Hổ Tử Con trai tội nghiệp của mẹ, sao con lại thành ra thế này?”
Đứa trẻ ăn xin bị bà ta ôm chặt, cả người cứng đờ, nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt phức tạp Đứa trẻ há miệng, dường như muốn nhắc nhở Cố Nguyệt Hoài điều gì đó, nhưng khi mở miệng thì chỉ có khoảng trống đen thui, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘a a a’, lưỡi của đứa trẻ cũng không còn.