Trong lòng Hình Kiện biết rõ vụ làm ăn này không có cách nào làm được, nhưng nghĩ đến kết quả và tương lai lại không kiềm được mà lắc đầu thổn thức [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh ta ngoảnh đầu chế giễu Cố Nguyệt Hoài: “Ý tưởng thì hay, nhưng nếu muốn thực hiện thì thực sự là viển vông.”
Cố Nguyệt Hoài cười: “Nếu như tôi có nguồn hàng ổn định cung cấp lương thực, hoa quả, trứng gà thì sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh có bản lĩnh mở chợ đen trước nay chưa từng có ở thành phố Phong giúp tôi không, kiếm cho tôi được số tài sản khổng lồ không bao giờ đứt đoạn?”
“Tôi có hàng, anh có người, cuộc làm ăn này, kết quả hai bên đều có lợi.”
Nói xong, cô thả lỏng người, nghiêng người dựa đầu vào chiếc rương gỗ đầu giường đặt cạnh lò sưởi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hình Kiện, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên: “Có điều, anh cũng biết, lương thực trứng gà đều là vật phẩm cấm buôn bán, vì nhà nước đã khống chế, làm việc này dưới mí mắt nhà nước rất dễ bị để mắt tới, không chừng đến lúc đó còn bị ngồi tù, anh dám không?”
Phản ứng đầu tiên của Hình Kiện là phản bác, anh ta không tin cô có thể lấy được lương thực, nhưng nhìn vào ánh mắt của cô thì anh ta lại giật mình Cử chỉ hành vi của cô rõ ràng rất biếng nhác, ngước mắt nhìn thẳng, một đôi mắt mèo linh động mê người nhưng đầy vẻ lạnh lùng, không phải là sự lạnh lùng thuần túy, mà còn chứa sát khí, người khác nhìn vào luôn có cảm giác lạnh lẽo Người như vậy nếu quyết định làm việc gì, nhất định không phải chỉ là nói suông, bởi vì cô không rảnh rỗi như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hình Kiện nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, không còn sự cười nhạo, không tin tưởng như lúc trước nữa, trầm ngâm trong chốc lát, anh ta nói: “Tôi làm!”
Giọng nói của anh ta vẫn thô ráp vẫn như xưa, có chút không hợp với khuôn mặt anh tuấn của anh ta, nhưng sự can đảm và kiên quyết khi nói chuyện của anh ta thật đáng ngưỡng mộ, có một sự tương phản lớn, cộng thêm vẻ ngoài có hơi bạo lực, trông rất có phong cách riêng Lông mày Cố Nguyệt Hoài hơi cong, tiếng nói như suối núi trong trẻo, như ngọc chạm nhau: “Tốt Vậy chúng ta sẽ hợp tác làm ăn!”
Cô đưa tay về phía Hình Kiện: “Cố Nguyệt Hoài, sau này anh gọi tôi là chị Cố là được.”
Hình Kiện gật đầu, bắt tay với Cố Nguyệt Hoài, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nói với giọng điệu không được tự nhiên: “Tôi thấy cô có vẻ không lớn tuổi lắm, có lẽ chưa đến hai mươi tuổi Tôi đã hai mươi lăm, chị Cố?”
Cố Nguyệt Hoài cười nhạt, không trả lời, nếu mà tính tuổi thật ra, Hình Kiện còn phải gọi cô một tiếng dì “Trước tiên tôi sẽ đưa Tống Kim An đi, vì cứu người anh ấy ắt sẽ thuyết phục được Tống Lâm, đến lúc đó chuyện ở nhà máy Lưu Ly sẽ không giấu giếm được nữa, có lẽ thành phố Phong sẽ được thiết lập lại, anh chỉ cần giữ vững phe cánh, đợi qua đợt sóng gió này là được.”
“Về phần lương thực, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đưa sang, cầu mong cho chợ đen của chúng ta sớm thành công.”
Cố Nguyệt Hoài nhảy từ trên giường xuống, đôi mắt lấp lánh rạng rỡ, nhìn về phía Hình Kiện nở một nụ cười thiện ý Hình Kiện gật đầu: “Tốt, tôi chờ cô, đến lúc đó chúng ta tiếp tục thảo luận chi tiết.”
Lúc này chưa có lương thực, nói những chuyện khác là quá sớm, lần đầu tiên bọn họ hợp tác, chỉ sợ phải chờ đến khi nội bộ thành phố Phong thiết lập lại, lương thực được đưa đến, đến lúc đó mới có thể thảo luận chi tiết chuyện chợ đen Cả hai bước từ trong nhà ra, trời trong sáng, bông tuyết bay bay rơi trên mặt, cảm giác lạnh buốt Hình Kiện ngoảnh đầu nhìn trộm Cố Nguyệt Hoài, sờ lên bụng nói: “Chị Cố, cô xem quan hệ hiện tại của chúng ta, độc này…”
Cố Nguyệt Hoài ngoảnh đầu nhíu mày lại, nhìn xung quanh, thong thả ngắt một ít cỏ khô từ trong góc xó xỉnh, đưa cho Hình Kiện, giọng điệu thong dong bình tĩnh: “Ăn cái này thì không sao nữa.”
Hình Kiện: “???”
Anh ta nghi ngờ nhìn nắm cỏ khô Cố Nguyệt Hoài đưa tới, trông không khác gì cỏ dại Lông mày Hình Kiện nhíu lại: “Cô đùa tôi à?”
“Tin hay không thì tùy.” Cố Nguyệt Hoài ngoảnh đầu cười ha ha, không muốn nói nhiều Hổ Tử kéo tay Cố Nguyệt Hoài, nhìn Hình Kiện: “A a a, a a a.”
Hình Kiện nghe xong, càng thêm rầu rĩ, tức giận lấy cỏ khô bỏ vào trong miệng: “Nhóc mới quen cô ấy bao lâu, đã nói đỡ cô ấy rồi, tôi thấy cỏ này không giống thảo dược giải độc, không chừng chính là lừa tôi.”
Cố Nguyệt Hoài quay đầu mỉm cười, nhìn anh ta giống như tên đần Tuy nói bây giờ cô với Hình Kiện miễn cưỡng xem như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nhưng anh ta làm những việc này thật sự khiến người khác không khen nổi, không để anh ta ăn phân là cô đã tốt bụng rồi, so sánh thế, lẽ nào ăn miếng cỏ còn không tốt hơn Không đợi Hình Kiện giậm chân, Cố Nguyệt Hoài nhân tiện nói: “Được rồi, đưa Tống Kim An ra đây, tôi dẫn anh ta đến tỉnh H.”
Hình Kiện bĩu môi, cũng không nhiều lời gì, gọi người đưa Tống Kim An ra ngoài Tống Kim An vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhìn vết thương trên người, thực sự thê thảm, thấy thế, ánh mắt Hình Kiện cứ đảo mắt qua lại, sợ Cố Nguyệt Hoài sẽ có ý kiến gì về “việc ác” anh ta làm Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài bình thản, giống như không thấy cái gì, nói: “Tôi đưa người đi.”
Cô phải xử lý chuyện nơi này, tạm thời không quan tâm được những người khác trong căn nhà thiếc Vốn dĩ cô còn định để Tống Kim An chết luôn ở chỗ này, coi như báo thù rửa hận cho bản thân, nhưng hiện tại mấu chốt phá vỡ cục diện là anh ấy, nếu như anh ấy chết thật, dựa theo tính cách yếu đuối bảo thủ của Tống Lâm, chưa chắc đã động vào thành phố Phong, nhưng nếu có Tống Kim An thuyết phục, chắc chắn thành phố Phong sẽ được chỉnh đốn, chỉ có thể tạm thời gác lại thù riêng Dưới sự bảo vệ của Yến Thiếu Ngu, cô không chỉ học vẽ tranh thêu thùa, hơn nữa, còn học được cách nhẫn nại Cô đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đối mặt với Điền Tĩnh còn có thể chịu đựng được, huống chi là Tống Kim An Hình Kiện chăm chú nhìn Cố Nguyệt Hoài, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười phức tạp: “Chị Cố, chờ tin tức của cô.”
Anh ta tin tưởng Cố Nguyệt Hoài, có phải là một cuộc đánh cược hay không Nếu như cô và Tống Kim An là cùng một phe, đến lúc đó dẫn người đến nơi này, anh ta có thể làm gì Đôi khi anh ta cảm thấy mình thật buồn cười, đã sống lâu trong bóng tối, luôn mong có thể chạm được tia sáng, bây giờ chạm được thì lại bắt đầu sợ đông sợ tây, đánh cược thì có sao đâu, đối với đám người như bọn họ chỉ sống sót thôi đã khó khăn vô cùng Cược thắng, tương lai mai sau long trời lở đất, cược thua, anh ta gánh vác trách nhiệm một mình, cùng lắm thì chính là chết Hình Kiện cười sờ lên tóc Hổ Tử, than nhẹ một tiếng, anh ta không sợ chết, chỉ sợ sau khi anh ta chết, không có ai quan tâm đến bọn họ Cố Nguyệt Hoài nâng tay lên, vỗ vai Hình Kiện: “Đi.”
Dứt lời, cô nhấc tay lên kéo cổ áo Tống Kim An, kéo lê anh ấy trên con đường nhỏ càng ngày càng xa, thỉnh thoảng lưng Tống Kim An va phải tảng đá, Cố Nguyệt Hoài cũng mặc kệ không dừng lại tí nào, vô cùng lạnh lùng Hình Kiện nhìn mà cắn răng chịu đựng, khóe miệng giật giật nói: “Thằng nhóc này, không biết đắc tội với Cố Nguyệt Hoài thế nào.”
Anh ta lắc đầu, nắm tay Hổ Tử, đưa mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài rời đi Trong đời luôn có một số cơ hội thoáng qua, mà Cố Nguyệt Hoài, chính là cơ hội của Hình Kiện Về sau mỗi lần anh ta nghĩ lại ngày đưa Cố Nguyệt Hoài về, trong lòng luôn có cảm giác hư ảo bồng bềnh như trên mây, anh ta vừa thấy may mắn vì đã nắm bắt được cơ hội, vừa tự hào vì đã là người cược thắng ván bạc lớn này.