Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 371: Đây là lần đầu cô khóc




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Cố Nguyệt Hoài kéo Tống Kim An đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại
Cô hơi nheo mắt quay đầu lại, bỗng nhiên cười một cái, Hình Kiện này, cuối cùng vẫn là bị anh ta lừa cho một vố
Hang ổ phạm tội của anh ta hết sức bí hiểm, bốn phương tám hướng đều dẫn ra các đường nhỏ, lúc đầu cô chọn đường này là vì lúc đi đến đã vung hạt giống trong không gian Sumeru xuống, nhưng Hình Kiện không nhắc tới việc đưa cô rời đi, rõ ràng là không muốn cô nhớ kỹ đường đi, định kệ cô đi qua mọi ngóc ngách mới tìm ra nhà ga
Người này, đúng là cũng có phần mưu mô, không hề thành thật như cô nghĩ
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, lần theo dấu vết hạt giống để lại rời khỏi khe núi này, trên đường gập ghềnh, không biết vì đau đớn, hay do bông tuyết lạnh rơi vào mặt mà Tống Kim An dần dần tỉnh lại
“Ừm…” Anh ấy vừa tỉnh lại thì Cố Nguyệt Hoài đã biết, buông tay đang xách cổ áo anh ấy, kệ cho anh ấy đập đầu xuống nền tuyết, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: “Tỉnh rồi à
Vậy thì đứng dậy tự đi đi.”
Tống Kim An ngồi dậy từ trong đống tuyết, lấy tay xoa đầu, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, khiến anh ấy cảm thấy hơi mơ hồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đây là nơi nào
Sao chúng ta lại ở chỗ này
Không phải chúng ta… bị bọn buôn người giam lại sao?” Tống Kim An không hiểu quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, cô đứng bên cạnh anh ấy, nhìn xuống anh ấy trong tuyết trắng mênh mông, ánh mắt hơi giễu cợt
Cố Nguyệt Hoài nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Nhân lúc bọn chúng không phòng bị, tôi liền mang anh chạy trốn ra ngoài.”
Trì hoãn như vậy, đã qua giữa trưa, không biết còn kịp chuyến xe lửa không
“Chạy ra ngoài?” Tống Kim An không dám tin, nhưng nhìn xung quanh lại cảm thấy lời này rất đáng tin cậy, anh ấy thực sự không nghĩ ra tại sao hai người đang bị giam mà lại xuất hiện ở chỗ này
“Khụ khụ…” Tống Kim An xoay người, ho khan kịch liệt, một lúc sau, trên mặt tuyết xuất hiện vết máu
“Nội thương?” Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, Hình Kiện thật sự rất chán ghét cán bộ, không nương tay chút nào với Tống Kim An vừa tự báo mình là con trai của quan lớn, chỉ là đánh đấm đơn giản mà cũng đánh đến mức bị thương nặng, nói không chừng còn để lại di chứng
Tống Kim An lắc đầu, chật vật đứng dậy: “Tôi không sao, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”
Nói xong, hình như anh ấy nhớ đến việc gì, cau mày nói: “Chỉ có chúng ta trốn ra được
Những người khác đâu
Còn có những đứa trẻ kia, đám người này ra tay cực kỳ tàn ác, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, chúng ta phải cứu bọn họ ra!”
Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối vai không thể gánh, tay không thể vác, có thể mang anh ra ngoài đã là kỳ tích rồi, làm sao cứu được người khác
Nếu không phải nể tình chúng ta có quen biết, tôi cũng sẽ không cứu anh.”
Nghe vậy, Tống Kim An nhíu chặt chân mày, bờ môi giật giật, muốn nói điều gì nhưng lại cảm thấy nói gì cũng vô ích
Đúng vậy thật, Cố Nguyệt Hoài có thể cứu anh ấy ra đã là vượt quá năng lực, những người khác còn đang hôn mê, không có cách nào tự đi lại thì cứu thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Với tình huống hiện tại của hai người bọn họ mà quay trở lại cứu người, không khác nào tự tìm đường chết
Mặc dù Cố Nguyệt Hoài chán ghét Tống Kim An, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ lòng lương thiện của anh ấy, nói cho cùng thì cũng chỉ là đồ đần được bao bọc tốt, tội không đáng chết, nếu như không phải vì Điền Tĩnh, có lẽ cô cũng sẽ chỉ coi Tống Kim An như người lạ
Đáng tiếc, đó chỉ là nếu như, với quan hệ giữa hai người bây giờ thì việc chung sống hòa hợp là điều không thể
Cố Nguyệt Hoài thầm giễu cợt, lạnh lùng liếc Tống Kim An một cái: “Thực ra tôi biết những kẻ buôn người này, nếu anh muốn cứu người, tôi có một biện pháp, có muốn nghe hay không?”
Tống Kim An nghe xong, không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên
Cô nói đi, chỉ cần có thể cứu người là tốt rồi!”
“Bọn buôn người này có người đứng sau chỉ huy, là con rể của quản đốc nhà máy Lưu Ly, thế lực thành phố Phong phức tạp, chỉ dựa vào hai người chúng ta thì không thể nào cứu người, vì thế kế hoạch chính hôm nay là đến tỉnh H, ở nơi đó mới có lực lượng mà anh có thể sử dụng.”
Cố Nguyệt Hoài nói xong, vẻ mặt Tống Kim An hơi do dự
Anh ấy hiểu được ý trong lời nói của Cố Nguyệt Hoài, nhưng nếu nói hiểu rõ, anh ấy cũng là người hiểu rõ con người cha Tống nhất, cho dù có nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh ấy, cũng chưa chắc Tống Lâm sẽ đến dẹp loạn phiền phức ở thành phố Phong
Vị trí địa lý của thành phố Phong cực tốt, rất nhiều người tới nơi này muốn đạt được thành tựu lớn, đáng tiếc đến cuối cùng, nếu không phải bị ép đến mức không thể không rời đi, thì chính là chết oan chết uổng, nơi này đúng thật là một khúc xương cứng khó gặm, dễ rước họa vào thân
Cố Nguyệt Hoài thấy Tống Kim An chần chờ, ánh mắt cụp xuống, giọng nói êm dịu ẩn chứa một chút cô đơn và thương hại
“Những đứa trẻ kia thật đáng thương, nếu không xử lý đám người tội ác tày trời này, sẽ càng có nhiều đứa trẻ như vậy, vốn dĩ bọn chúng được sinh ra trong những gia đình hạnh phúc, chân tay đầy đủ, tự do tự tại, tại sao lại phải trở thành món hàng hóa để người khác kiếm lời
Móc mắt, đánh gãy hai chân, sao lại có thể tàn nhẫn thế
Chẳng nhẽ thanh niên trí thức Tống muốn mặc kệ?”
“Tôi chỉ là người bình thường, có lòng nhưng không đủ sức, cuối cùng chỉ cứu được một mình anh ra, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.”
Tống Kim An nghe Cố Nguyệt Hoài nói, sửng sốt: “Cô, cô khóc?”
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn Tống Kim An, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe: “Anh không thấy bọn chúng đáng thương sao?”
Đây là lần đầu tiên Tống Kim An thấy Cố Nguyệt Hoài khóc, trong ký ức của anh ấy, cô luôn lạnh lùng, xa cách với mọi người, lần ngoài dự liệu duy nhất là lúc ở trong khe núi, cô tàn nhẫn lấy dao đâm vào tim Điền Tĩnh
Cô luôn ngoan cường không sợ hãi, nhưng lần này lại khóc, anh ấy có thể nhìn ra sự bất lực và chua xót của cô
Tống Kim An muốn đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt Cố Nguyệt Hoài, nhưng nghĩ đến thái độ của cô, rốt cuộc vẫn không có dũng khí đó, chỉ có thể dùng giọng điệu kiên định bảo đảm nói: “Cô yên tâm đi đồng chí Cố, tôi nhất định sẽ không mặc kệ bọn chúng!”
Sau khi đồng ý, anh ấy đột nhiên có cảm giác vui sướng vì được gánh vác trách nhiệm thay Cố Nguyệt Hoài, khó có thể diễn tả thành lời
“Thanh niên trí thức Tống đúng là người tốt.” Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh lại, tia u ám xẹt qua trong mắt
Đúng như cô nghĩ, Tống Kim An vẫn là người có lòng dạ không sâu, cô nói cái gì thì anh ấy tin cái đấy, chỉ cần nhìn ánh mắt của anh ấy, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, trong sạch ngu dốt không có tí kinh nghiệm sống nào
Tống Kim An ho nhẹ một tiếng, che ngực nói: “Bây giờ chúng ta đến tỉnh H đi!”
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn anh ấy: “Vết thương của anh thì sao
Không cần kiểm tra trước à?”
Nghe vậy, Tống Kim An không kiềm chế được sự mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Cố Nguyệt Hoài quan tâm anh ấy
Anh ấy đi về phía trước hai bước, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi không sao, chỉ là trên người hơi đau, không phải vết thương chí mạng, trở về dưỡng thương là được, chúng ta không nên chậm trễ, rời khỏi nơi này trước đi, nếu không đám người kia sẽ đuổi kịp mất.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng vui sướng của anh ấy, chậm rãi cười lạnh một tiếng
Người này thật sự tự mình đa tình, cho rằng cô quan tâm anh ấy
Cô chỉ sợ anh ấy chưa tới tỉnh H đã hôn mê, đến lúc đấy không chỉ cô thêm mệt nhọc, còn làm chậm trễ cả chuyện thành phố Phong. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.