Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 373: Kim An, bạn gái?




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Rất nhanh, Thạch Bác đã dẫn hai người đến một toà nhà hai tầng
Vào trong nhà, Thạch Bác nói: “Chủ tịch tỉnh vẫn đang xử lý chuyện quan trọng, tôi bảo dì Lý làm ít đồ cho hai người ăn đã nhé.”
Lúc nói chuyện, anh ta liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, chỉ đánh giá một chút đã biết là không phải xuất thân giàu có gì, nhưng trên mặt anh ta không hề lộ ra vẻ khinh thường nào, ngược lại còn vô cùng khách sáo mỉm cười với cô
Tống Kim An cười nói: “Từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn sáng, có chút đói rồi.”
Thạch Bác gật đầu, chỉ về phía sofa: “Hai người ngồi đợi một chút, ăn ít hoa quả nhé.”
Nói xong, anh ta bèn đi sắp xếp, một lúc sau, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề cầm chổi đi từ tầng hai xuống, vừa nhìn thấy Tống Kim An, bà ấy liền cười nói: “Kim An à, cuối cùng cũng đến rồi, ngày nào Chủ tịch tỉnh cũng nhớ con đấy.”
Vừa dứt lời thì bà ấy nhìn thấy vết thương trên mặt Tống Kim An, vội nói: “Ôi trời, mặt mũi làm sao thế này?”
Nói rồi, bà ấy nâng mặt Tống Kim An lên xem, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng và đau lòng, đối mặt với sự thăm hỏi nhiệt tình như vậy, Tống Kim An lộ ra biểu cảm nhức đầu: “Dì Lý à, con không sao, con chỉ đói bụng thôi, dì mau đi nấu cơm đi ạ.”
Dì Lý buông tay ra, thế nhưng vẫn không yên tâm: “Có thật là không sao không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay là gọi bác sĩ đến khám xem sao nhé!”
Tống Kim An xua tay từ chối: “Thật sự không cần đâu ạ, dì Lý mau đi nấu cơm cho con ăn đi.”
Tuy anh ấy bị thương nặng, nhưng chẳng biết vì sao lại không dùng thuốc, đi cả một đường cũng không thấy khó chịu, có lẽ là do có Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh chăng
Thế nên ngay cả không khí cũng mang hương vị ngọt ngào
Nghĩ vậy, Tống Kim An bèn lén liếc Cố Nguyệt Hoài
Dì Lý vẫn luôn quan tâm đến Tống Kim An nên trong nháy mắt đã bắt được tầm nhìn của anh ấy, liếc mắt sang bên cạnh nhìn một cái đã bị vẻ xinh đẹp của Cố Nguyệt Hoài thu hút, bà ấy hơi kinh ngạc: “Kim An, con có bạn gái rồi à?”
Nghe thế, khuôn mặt Tống Kim An đỏ bừng lên, suýt thì sặc nước bọt
Anh ấy sợ Cố Nguyệt Hoài tức giận nên vội xua tay nói: “Dì Lý à, dì nghĩ gì vậy
Đồng chí Cố là bạn của con, con gặp chút chuyện trên đường đi, nếu như không có cô ấy thì chỉ sợ con không thể bình an đến được thành phố Hoài Hải này.”
Sắc mặt dì Lý thay đổi, lập tức không nhiều chuyện nữa, vẻ mặt lo sợ không thôi
Tống Kim An thấy dì Lý còn định càm ràm bèn vội vàng chặn lại: “Được rồi, dì Lý à, từ trưa đến giờ con với đồng chí Cố vẫn chưa được ăn cơm, nếu dì còn nói nữa thì chỉ e là bọn con sẽ đói xỉu mất thôi.”
Nghe vậy, dì Lý không vui lườm anh ấy một cái, tức giận nói: “Đùa mà chẳng vui gì cả, đi ngay đây.”
“Làm sườn xào chua ngọt mà con thích nhé, hôm nay nhà bếp mới thịt con lợn, thịt tươi lắm.” Dì Lý mỉm cười nhìn Tống Kim An, lời nói mang theo sự cưng chiều, giống như thể anh ấy không phải một thanh niên hai mươi mấy tuổi mà là một đứa trẻ vậy
Nói xong, không đợi Tống Kim An lên tiếng, bà ấy lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, hoà nhã nói: “Đồng chí Cố đúng không
Cảm ơn con đã chăm sóc Kim An cả một đoạn đường nhé, con thích ăn gì thì cứ nói, tay nghề nấu ăn của dì cũng không tệ đâu.”
Cố Nguyệt Hoài không hiểu được sự thân thiện của bà ấy, bèn khách sáo nói: “Con không kén ăn đâu ạ, cảm ơn dì.”
Dường như dì Lý ngây ra một lúc rồi gật đầu nói: “Được, vậy các con ngồi đợi một lúc nhé.”
Bà ấy đi thẳng vào trong bếp, Tống Kim An thấy bà ấy đi rồi thì không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngượng ngùng nói với Cố Nguyệt Hoài: “Ngại quá, tôi được dì Lý chăm sóc từ nhỏ, dì ấy rất quan tâm tôi.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ngồi xuống sofa
Lúc này, Thạch Bác đi từ trên tầng xuống, anh ta cố ý nhìn Cố Nguyệt Hoài nhiều hơn, thế nhưng lại phát hiện ra từ đầu đến giờ cô không hề liếc ngang liếc dọc, như thể mọi thứ xung quanh đều không thu hút được sự chú ý của cô, thái độ của cô rất bình thản
Điều khiến anh ta càng không hiểu được hơn là khi đến đại viện thị uỷ, cả quá trình ánh mắt cô đều không mang chút kinh ngạc nào, như thể nơi đây chỉ là một nơi bình thường, vậy nên là anh ta nhìn lầm rồi sao, thực ra gia cảnh của cô không hề tầm thường
Thạch Bác ngồi ở một bên sofa, hỏi: “Kim An, nữ đồng chí này là?”
Tống Kim An biết thật ra Thạch Bác là tai mắt của cha anh ấy - Tống Lâm, đối mặt với câu hỏi này của anh ta, đột nhiên đầu óc anh ấy có chút trì trệ, không biết nên giới thiệu Cố Nguyệt Hoài như thế nào, cứ luôn cảm thấy nếu chỉ giới thiệu là bạn bè thì không trịnh trọng lắm
Anh ấy không lên tiếng, nhưng Cố Nguyệt Hoài lại không bỏ qua câu hỏi này: “Cố Nguyệt Hoài, là người dưới quê chỗ thanh niên trí thức Tống tham gia đội sản xuất, vì giúp đỡ anh ấy trên tàu nên mới đến đại viện thị uỷ cùng anh ấy, làm phiền rồi.”
Cố Nguyệt Hoài đã lên tiếng rồi, thế nhưng sự im lặng của Tống Kim An trước đấy vẫn khiến cho Thạch Bác phát hiện ra một ít đầu mối trong đó
Cô thực sự chỉ là một người dưới quê bình thường thôi sao
Thạch Bác nhìn kĩ Cố Nguyệt Hoài vài lần, cảm thấy cô gái này bất kể là khí chất hay dung mạo đều không giống với người được sinh ra từ vùng địa phương nhỏ, ngay cả những cô con gái cưng của các quan chức cấp cao ở thành phố Hoài Hải cũng không sánh bằng
Tuy trong lòng anh ta còn nghi ngờ nhưng giọng điệu vẫn bình thường: “Không phiền gì cả, cảm ơn đồng chí Cố đã giúp đỡ Kim An.”
Dứt lời, Thạch Bác quay đầu nói với Tống Kim An: “Kim An, cậu theo tôi lên tầng, phòng cho khách đã được dọn dẹp rồi, cậu đi xem xem còn cần cái gì không, đồng chí Cố đã giúp cậu, phải tiếp đãi cô ấy chu đáo mới phải.”
Tống Kim An khựng lại rồi lắc đầu: “Anh Thạch Bác, đồng chí Cố không ở trong đại viện đâu, lát nữa em…”
Anh ấy còn chưa nói hết, Thạch Bác đã ngắt lời: “Rắc rối như vậy làm gì
Hôm nay đã muộn rồi, trời cũng tối rồi, ăn xong mà ra ngoài sẽ làm lỡ thời gian, với cả lát nữa Chủ tịch tỉnh có chút chuyện muốn hỏi cậu, cứ ở đây đi.”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài di chuyển về phía Thạch Bác và Tống Kim An: “Vậy làm phiền rồi.”
Cô có hứng thú với Tống Lâm, muốn xem xem Chủ tịch tỉnh vừa lạnh nhạt vừa bảo thủ trong mắt mọi người rốt cuộc là bảo thủ cỡ nào, như người ta đã từng nói, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, hiểu biết rõ hơn về kẻ thù vẫn luôn có lợi
Hơn nữa Thạch Bác bảo Tống Kim An lên xem phòng cho khách chẳng qua chỉ là vì có chuyện muốn hỏi riêng thôi
Lúc này, Tống Kim An mới phản ứng được, anh ấy thấy Cố Nguyệt Hoài đã đồng ý rồi nên không nhiều lời thêm nữa, nói với cô một tiếng rồi cùng Thạch Bác đi lên tầng hai, nhìn  hai người họ biến mất sau góc khuất, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài dần trở nên lạnh nhạt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tầng hai
Thạch Bác quả thực dẫn Tống Kim An đến phòng cho khách, thế nhưng vừa vào phòng, sắc mặt anh ta đã trở nên nghiêm túc, hỏi thẳng: “Cố Nguyệt Hoài này thực sự là một người bình thường dưới quê sao?”
Tống Kim An lập tức nghẹn họng, có hơi ngập ngừng: “Sao vậy
Có vấn đề gì hay sao?”
Thạch Bác nhíu mày, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn anh ấy, im lặng một lúc mới nói một cách trầm trọng: “Cậu không nên đưa cô ấy đến đại viện, cậu có biết việc này sẽ dẫn đến ảnh hưởng lớn thế nào không?”
Có lẽ là đã nghe ra được gì đó, lòng Tống Kim An trùng xuống: “Anh Thạch Bác, rốt cuộc lời nói này của anh có ý gì?”
Thạch Bác mím môi: “Ý gì ư
Cậu hoàn toàn không đoán được nguyên nhân Chủ tịch tỉnh viết thư gọi cậu về tỉnh H à?” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.