Con ngươi Tống Kim An co lại, vô thức nắm chặt hai tay: “Lẽ nào không phải chuyện của nhà họ Yến sao?”
Anh ấy nhận được thư nên tới đây, trong thư, cha anh ấy nói chuyện của nhà họ Yến đã có kết luận, bảo anh ấy tới đây một chuyến Nhà họ Yến xảy ra chuyện, anh ấy là người lo lắng khó chịu hơn ai hết, anh ấy và Yến Thiếu Ngu đã lớn lên cùng nhau, đương nhiên tình cảm sẽ tốt hơn người ngoài rất nhiều, tuy nhà họ Tống không bị ảnh hưởng đến nhưng giúp đỡ cũng là điều nên làm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thế nhưng anh ấy phát hiện ra chuyện nhà họ Yến sụp đổ không đơn giản như vậy, hình như ngay cả cha mẹ anh ấy cũng không muốn nhúng tay vào “Nhà họ Yến?” Thạch Bác sững lại, rồi anh ta cười khổ, để gọi người về, Chủ tịch tỉnh thật sự đã dùng đến cả thủ đoạn này Hiện tại trong mắt mọi người, nhà họ Yến là bãi mìn không thể động vào, không ai muốn giao thiệp cùng, nhưng anh ta biết Tống Kim An là người có tình có nghĩa, tình cảm đối với nhà họ Yến không ít, luôn muốn lợi dụng chút quyền lực của nhà mình để giúp đỡ Đáng tiếc, sự sụp đổ của nhà họ Yến là kết quả của sự chèn ép từ nhiều bên, nhà họ Tống thì có thể giúp đỡ được gì chứ “Kim An, cậu quá ngây thơ rồi.” Thạch Bác hơi cúi đầu lắc đầu giễu cợt, không muốn nói về chuyện nhà họ Yến cùng anh ấy nữa, bèn đổi chủ đề: “Thực ra Chủ tịch tỉnh gọi cậu về đây là vì có việc quan trọng cần cậu làm, hơn nữa còn là việc mà chỉ mình cậu mới làm được, đồng chí Cố này ở bên cạnh cậu sẽ là điểm yếu của cậu, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy rời đi, còn cậu, đừng bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”
Vẻ mặt Tống Kim An đầy khó hiểu: “Anh Thạch Bác, rốt cuộc anh đang nói gì vậy Em nghe chẳng hiểu gì cả Em không thể cứ thế mặc kệ đồng chí Cố được, cô ấy giúp em bình an tới được tỉnh H, sao em có thể làm kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa được chứ?”
Thạch Bác sững lại một lúc rồi nghiêm túc nói: “Cậu nghĩ thế nào không quan trọng, đây là yêu cầu của Chủ tịch tỉnh.”
“Cha em Không phải anh nói ông ấy.. rốt cuộc hai người đang úp mở chuyện gì vậy?” Tống Kim An cảm thấy nhức đầu, trong lòng bất an không yên, cứ luôn cảm thấy bản thân mình không nên tới tỉnh H thế này, định trốn đi Nghĩ thế, Tống Kim An liền vượt qua Thạch Bác, tính chạy xuống tầng đưa Cố Nguyệt Hoài rời khỏi đại viện thị uỷ Thế nhưng Thạch Bác lại đẩy mạnh anh ấy một cái, Tống Kim An loạng choạng ngã xuống chiếc giường sau lưng, Thạch Bác nhìn anh ấy rồi đi ra khỏi phòng cho khách, bình thản đóng cửa phòng lại, thuận tay cầm chìa khoá khoá cửa lại “Làm gì vậy Thạch Bác Thả em ra Thả em ra ngay!” Tống Kim An ở trong đẩy cửa thật mạnh, đáng tiếc cánh cửa không hề có động tĩnh gì, anh ấy vô cùng tức giận đá mạnh lên cửa hai cái Thạch Bác mím môi, bình thản nói: “Kim An, đợi tôi đưa đồng chí Cố rời khỏi rồi sẽ thả cậu ra.”
Dứt lời, Tống Kim An ở bên trong đã nghe thấy tiếng chân càng lúc càng xa của Thạch Bác [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Thạch Bác!” Tống Kim An đập cửa kêu rầm rầm rồi lại quay lại mở cửa sổ, nhưng Thạch Bác đã sớm chuẩn bị, cửa sổ đóng kín như bưng, không thể mở ra được, anh ấy lại nghiến răng nghiến lợi đạp hai cái rồi chán nản ngồi thụp xuống đất Tống Kim An ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm đầu, vẻ mặt tỏ rõ không muốn Cố Nguyệt Hoài rời khỏi đại viện thị uỷ Rõ ràng anh ấy đã đồng ý với cô, thế nhưng vẫn chưa làm được chuyện nào, cô vốn đã ghét anh ấy, nếu như nghe được chuyện đưa cô rời đi từ miệng Thạch Bác thì chắc chắn sẽ nghĩ anh ấy là một kẻ vô tình vô nghĩa nói được mà không làm được Tại sao lại như vậy chứ Anh ấy chỉ muốn có mối quan hệ thân thiết với cô thôi mà, cho dù là bạn bè bình thường cũng được, tại sao chứ Đây là lần thứ hai trong đời Tống Kim An cảm nhận được cảm giác bất lực, lần đầu tiên chính là khi mà nhà họ Yến xảy ra chuyện Dưới tầng, Cố Nguyệt Hoài ngồi trên sofa im lặng chờ đợi Một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng, cô hơi nhướng mày, quay đầu xem người xuống là ai, lúc nhìn thấy là Thạch Bác, cô đã sáng tỏ, có vẻ như thân phận dân thường này của cô không lọt vào mắt của Tống Lâm, nên tiếp theo chắc là tiễn khách nhỉ Cố Nguyệt Hoài thở dài, vốn định ở lại đại viện thị uỷ để điều tra thêm chuyện của Tống Lâm, tiếc quá Chỉ mong Tống Kim An đừng phụ lòng tin tưởng, giải quyết được chuyện của thành phố Phong, nếu không thì sau này nhà máy Lưu Ly và con trai của Mặt Sẹo sẽ gây phiền phức cho cô và Hình Kiện mất, con người cô ghét nhất là phiền phức mà Cố Nguyệt Hoài nghĩ trong đầu nhưng cơ thể không hề trì trệ, cô đứng dậy, không đợi Thạch Bác lên tiếng đã nói: “Xem ra thanh niên trí thức Tống có việc rồi, vậy tôi không làm phiền thêm nữa.”
Dứt lời, cô xoay người đi về hướng cửa, Thạch Bác bị hành động này của cô làm cho ngơ ra một lúc, thấy người đã đi ra khỏi cửa bèn vội co chân đuổi theo hai bước: “Đồng chí Cố, đợi đã!”
Cố Nguyệt Hoài quay đầu, vẻ mặt bình thản, không mang một chút tức giận và khó chịu nào khi bị ép rời đi Thạch Bác nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong lòng khẽ run, người này không giống như người bình thường từ dưới quê lên, bất kể là tướng mạo, tính cách, sự nhẫn nại đều không giống như người bình thường, nếu như người như vậy có xuất thân tốt thì còn có ai sánh bằng chứ Lúc này, Thạch Bác không khỏi cảm thấy tiếc cho Cố Nguyệt Hoài, nhưng có một số việc đã định sẵn rồi, không thể thay đổi được Anh ta nở một nụ cười khách sáo, lấy một phong bì ra đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Đồng chí Cố, quả thực Kim An có một số việc quan trọng cần phải làm, hai ngày này không có thời gian để gặp cô, nếu như cô đã định rời đi, vậy thì tôi cũng không giữ lại thêm nữa, mong cô hãy nhận lấy cái này, tôi đã nghe Kim An nói rồi, cô đã giúp đỡ cậu ấy cả đoạn đường, điều này cũng là nên làm.”
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt nhìn phong bì mà Thạch Bác đưa tới, nhìn cái độ dày này xem, đúng là hào phóng mà Cô mỉm cười, nhận lấy phong bì nói: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
Dứt lời, cô không hề ngoảnh đầu lại mà rời đi luôn, Thạch Bác đứng đó nhìn cô đi khỏi đại viện thị uỷ, lên xe buýt, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới thở phào một hơi, may mà là một người không thích dây dưa Thế nhưng, cách cô dứt khoát nhận phong bì như vậy lại nằm ngoài dự đoán của anh ta, còn tưởng rằng tính cách cô gái này kiêu ngạo, cảm thấy anh ta đưa tiền ra để sỉ nhục cô, sau đó sẽ từ chối và mắng chửi, không ngờ rằng.. Thạch Bác lắc đầu cười, xoay người đi lên tầng Anh ta vừa đi vào cửa đã thấy dì Lý bê thức ăn ra, bà ấy hơi nghi hoặc nhìn trái phải: “Thư ký Thạch, đồng chí Cố kia đâu rồi Cơm đã nấu xong rồi, không phải cô ấy đi rồi đấy chứ?”
Thạch Bác nhàn nhạt nói: “Cô ấy có việc cần làm, để cháu đi gọi Kim An xuống ăn cơm.”
Nói xong, anh ta cũng không để ý đến dì Lý nữa mà đi lên tầng Dì Lý hơi thất vọng, nhỏ giọng nói: “Còn tưởng là Kim An dẫn bạn gái về chứ, hầy.”
Thạch Bác còn nghĩ rằng sẽ nghe thấy tiếng Tống Kim An điên cuồng gõ cửa, ai ngờ lên tầng lại thấy yên tĩnh đến vậy, xung quanh yên lặng đến kì dị, anh ta có chút nghi ngờ mở cửa phòng ra thì thấy Tống Kim An gỗ ngồi trên sàn nhà ôm chặt đầu như bức tượng “Cậu có tình cảm với cô gái đó à?” Thạch Bác nhíu mày, biểu cảm trên mặt cũng trở nên trầm trọng Tống Kim An không hề động đậy, cũng không trả lời câu hỏi của Thạch Bác Trông thấy bộ dạng này của anh ấy, Thạch Bác hơi lo lắng, đến gần vỗ vai của Tống Kim An nói: “Thôi, tôi nói thật cho cậu nhé, thật ra lần này Chủ tịch tỉnh gọi cậu đến, là để cho cậu đi xem mắt.”