[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe vậy, Tống Kim An bỗng ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay Thạch Bác: “Anh nói cái gì?”
Thạch Bác thở dài, anh ta biết từ nhỏ Tống Kim An đã sống tự do tự tại, không thì cũng không được nuôi dưỡng thành người có tính cách đơn thuần như thế này, đột nhiên nghe hôn nhân của mình sẽ bị lợi dụng đương nhiên sẽ không thể thờ ơ nổi nữa
“Chủ tịch tỉnh cũng có nỗi khổ tâm, lúc đầu ông ấy đến tỉnh H đã trải qua không ít chuyện, cũng không dễ dàng gì, tuy mấy năm nay cũng có chút thành tích nhưng vẫn luôn không có chỗ đứng ổn định, ông ấy cần một cơ hội.”
“Kim An, cậu là con trai ruột của Chủ tịch tỉnh, cậu hiểu cho ông ấy mà, đúng chứ?”
Lời nói của Thạch Bác mơ hồ nhưng lại khiến cho toàn thân Tống Kim An ớn lạnh, lần đầu đôi mắt nâu nhạt của anh ấy mang vẻ lạnh lẽo như mưa bão sắp đến, siết chặt lấy cánh tay của Thạch Bác, khàn khàn nói: “Hiểu cho
Hiểu cho thế nào đây
Dùng tự do và hôn nhân của tôi à?”
Vì con đường chính trị của cha không thuận lợi nên mới cần đứa con trai ruột này liên hôn để lát đường cho ông ta
Thạch Bác nhíu mày nhưng không hất tay anh ấy ra: “Kim An, cậu bình tĩnh lại một chút, Chủ tịch tỉnh cũng chỉ thử thôi, chẳng lẽ ông ấy lại lấy hôn nhân của đứa con trai duy nhất ra làm trò đùa
Đừng nghĩ nhiều quá, xuống ăn chút gì đi, ăn xong tôi đưa cậu đi gặp Chủ tịch tỉnh.”
Tia máu trong mắt Tống Kim An nổi lên: “Bây giờ đã là xã hội mới rồi!”
Anh ấy đứng lên gay gắt nói: “Xem mắt cái gì, liên hôn cái gì, mấy người ai thích thì đi mà đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi đâu!”
Dứt lời, Tống Kim An định rời đi, nhưng vừa đi đến cửa đã bị chặn đường
“Con định đi đâu
Đi tìm cô gái dưới quê đó à?” Người chặn đường vừa mở miệng đã mắng mỏ gay gắt
Tống Kim An vô thức siết chặt tay, bình tĩnh nhìn người trước mặt, nghiến chặt quai hàm không muốn mở miệng gọi một tiếng “cha”
Không sai, người chặn trước cửa không phải ai khác mà chính là Chủ tịch tỉnh H, Tống Lâm
Tống Lâm có khuôn mặt vuông, trông ưa nhìn nhưng cũng không tuấn tú lắm, nói ra thì trông không giống Tống Kim An, riêng chỉ có đôi mắt màu nâu nhạt của hai cha con là như được đúc ra từ một khuôn
Ông ta lạnh lùng nói với Tống Kim An: “Xuống nhà ăn cơm, có việc gì thì để ăn xong rồi nói tiếp.”
Tống Kim An rất muốn mặc kệ mà rời khỏi đại viện thị uỷ, rời khỏi tỉnh H, thế nhưng mới lúc nãy, anh ấy bỗng nhớ đến đứa trẻ đáng thương ở thành phố Phong cùng với chuyện mà anh ấy đã đồng ý với Cố Nguyệt Hoài, anh ấy không thể đi, anh ấy vẫn cần phải tìm ra đột phá khẩu* từ chỗ cha
*Đột phá khẩu: nơi, vị trí tuyến phòng ngự của đối phương bị chọc thủng
Tống Kim An hít sâu một hơi, kìm nén sự kích động muốn rời đi của mình, không nói tiếng nào đi xuống tầng
Tống Lâm hơi nheo mắt nhìn theo bóng dáng của anh ấy, có chút kinh ngạc, cũng có chút hài lòng, còn tưởng rằng đứa con trai này nổi xung lên thì sẽ không cản được, không ngờ nó lại nhịn xuống, như vậy cũng tốt
Xuống tầng, Tống Lâm ngồi xuống bàn ăn với Tống Kim An, lúc này bàn ăn đã được bày đầy các món ăn
Thạch Bác rất có mắt nhìn, anh ta ở trên tầng không xuống, muốn để cho cha con họ nói chuyện riêng
Dì Lý làm ở đây đã lâu, cũng biết lúc nào nên nghe, lúc nào không nên nghe, bà ấy dọn dẹp bếp núc xong bèn kiếm cớ đi ra ngoài, nháy mắt, phòng ăn vừa rộng vừa yên tĩnh
“Nghe Thạch Bác nói con gặp chút chuyện trên đường đi, vất vả rồi, ăn nhiều lên đi.” Tống Lâm thấy Tống Kim An xị mặt ra không động đũa bèn lắc đầu thở dài, gắp một miếng sườn xào vào bát Tống Kim An, giọng điệu cũng dịu hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng Tống Kim An chỉ nhìn thức ăn trên bàn mà không nói một lời
Tống Lâm cũng không giận, ông ta ung dung ăn cơm trong bát, qua chừng hai phút, ông ta đột nhiên cười: “Con tự quyết định về quê cũng coi như là trưởng thành không ít rồi, biết giận dỗi cha rồi cơ đấy, được lắm.”
Nghe vậy, Tống Kim An nâng mắt lên nhìn Tống Lâm, thấy hai bên tóc mai ông ta đã có tóc bạc
Ngón tay Tống Kim An cử động, cuối cùng vẫn mềm lòng, cầm đũa ăn miếng sườn Tống Lâm gắp vào trong bát anh ấy
Tống Lâm cười, không tiếp tục ra vẻ người cha hiền nữa mà nói chuyện với Tống Kim An như một người bạn: “Nữ đồng chí hôm nay tới cùng con, con quen lúc ở dưới quê à
Con thích con bé sao?”
Tống Kim An ngây ra, đối diện với câu hỏi này của cha, anh ấy không khỏi cảm thấy ngại ngùng
Quả thực Cố Nguyệt Hoài là người mà anh ấy thích, vốn dĩ anh ấy nên giới thiệu cô với cha một cách đàng hoàng, nhưng cuối cùng cô lại bị ép rời khỏi đại viện thị uỷ vì vài lý do, cô sẽ cảm thấy thế nào đây, sẽ thấy người nhà anh ấy khinh thường cô ư
Nghĩ vậy, Tống Kim An ủ rũ, không muốn nói chuyện về Cố Nguyệt Hoài với Tống Lâm nữa
Trước đó cô đã giúp đỡ anh ấy, lần sau gặp mặt anh ấy không biết nên đối mặt với cô thế nào đây
Tống Lâm cười ha ha, giọng điệu không nghe ra là vui hay giận: “Xem ra là thích rồi, cha có chút hối hận vì đã không gặp mặt con bé đấy, đứa con trai mắt cao hơn đầu của cha có thể để mắt đến, cho dù là người nông thôn thì cũng là một người nông thôn có bản lĩnh.”
Giọng Tống Kim An cứng nhắc, có chút lạnh nhạt: “Con không hề biết là cha còn có quan điểm môn đăng hộ đối vậy đấy.”
Một câu người nông thôn, đừng nói là Cố Nguyệt Hoài, ngay cả anh ấy cũng nghe không lọt, vô cùng không vui
Tống Lâm khựng lại: “Kim An, không phải cha có quan điểm như vậy, mà là gia đình chúng ta như thế này để tránh phải xử lý những chuyện như vậy, con nghĩ con lấy một người ở dưới quê theo mong muốn của bản thân thì có gì tốt chứ?”
“Con sẽ bị bạn bè giễu cợt, nhà họ Tống chúng ta cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán trên bàn hay sau bữa cơm của người ta đấy!”
“Huống hồ, con bé đã quen với cuộc sống nông thôn, lên Thủ đô nó có thích ứng được với những bữa tiệc giao lưu hay không?”
“Cha cũng muốn con tìm một người mà con thích, thế nhưng ý định này thì không thể được, nếu như con không thích chuyện xem mắt thì cha cũng không ép con, cùng lắm thì cha chịu khổ mấy năm, để người ta chỉ trỏ mấy năm cũng chẳng sao.”
Nói rồi, Tống Lâm lộ ra một nụ cười bất lực khi đối diện với đứa con trai phản nghịch
Tống Kim An nghe thấy lời nói này thì rất khó chịu, tóc bạc bên mai của cha nói lên rằng ông ấy đã già, đã có tuổi rồi, biết con đường chính trị của ông ấy không thuận lợi, anh ấy cũng đau lòng khổ não lắm chứ, nhưng chuyện này phải dùng đến liên hôn để giải quyết sao
Vẻ mặt Tống Kim An mờ mịt, nhất thời không biết nên tiếp lời Tống Lâm thế nào
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, trên đường đi con gặp chuyện gì vậy
Vết thương trên mặt…” Tống Lâm nhíu mày nhìn vết thương xanh tím trên mặt của Tống Kim An, đáy mắt lóe lên sự lạnh lùng, con trai của Tống Lâm ông không phải là người ai cũng có thể động vào
Tống Kim An mím môi, nhớ đến chuyện ở thành phố Phong cũng không giấu nữa mà kể thẳng ra
Anh ấy nói xong chuyện gặp phải ở thành phố Phong, Tống Lâm nhăn mày rơi vào trầm tư
“Cha à, tuy thành phố Phong cách tỉnh H không xa nhưng tình hình ở đó hỗn loạn, người người qua lại đông đúc, phần tử phạm tội tầng tầng lớp lớp, nhưng không gian để điều hành rất lớn, có lẽ có thể tích thêm thành tích để cha ổn định chức vị!”
Tống Kim An đã nghĩ xong nên khuyên Tống Lâm thế nào, anh ấy biết cha mình là người bảo thủ, chưa chắc sẽ nhúng tay vào việc của thành phố Phong, thành phố Phong là miếng xương khó nuốt nhưng sẽ mài cho răng nanh sắc nhọn hơn
Lông mày Tống Lâm hơi động nhưng vẫn không nói gì, không biết là đang nghĩ gì
Tống Kim An cũng không vội, nhíu mày nói: “Cha, lúc đó con đã nhắc đến tên cha rồi nhưng vẫn bị đánh rất nặng, đủ để cho thấy lũ người ở thành phố Phong ngông cuồng đến nhường nào, cũng đã đến lúc giáng cho chúng một đòn rồi.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]