“Cô!” Hứa Ân tiến lên một bước, vừa định ra tay thì đã bị Bạch Thái Vi ngăn cản.
“Được rồi Ân Ân, vị đồng chí này nói cũng không sai, buôn bán vốn là chuyện đôi bên tình nguyện Chị thích nên có đắt hơn chút nữa chị cũng sẵn lòng Chị biết là em muốn tốt cho chị, tý nữa mời em tới cửa hàng cung tiêu xã có được không?”
“Chị nghe nói có khăn lụa tốt mới nhập từ Hồng Kông về, mua cho em một cái, vậy được chưa?”
Bạch Thái Vi kéo tay của Hứa Ân, đôi mắt trong veo chớp chớp, trong ánh mắt hiện ra chút vỗ về Vốn dĩ lần này Hứa Ân tới là để lấy lòng Bạch Thái Vi, làm sao dám để cô ta phải khó xử được?
Hứa Ân hừ một tiếng với Cố Nguyệt Hoài, không nói lời khó nghe nữa, coi như là dẹp loạn hiện trường sặc mùi thuốc súng này.
Bạch Thái Vi sờ cái vòng ấm nóng trên cổ tay của mình, nhấc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói cũng không còn vẻ hiền lành lúc trước, điềm đạm nói: “Một ngàn hai trăm cô không bán, vậy tôi ra giá một ngàn năm trăm, cô có chịu bán cho tôi hay không?”
Nếu như đã đeo trên tay cô ta rồi thì chính là đồ của cô ta, không thể nào có chuyện tháo xuống.
Mà một ngàn năm trăm là cái giá cao nhất mà cô ta có thể trả, tốt nhất là người này biết điều nhận lấy, nếu không sẽ không tránh khỏi phải làm lớn chuyện.
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Bạch Thái Vi, vừa định mở miệng đã nghe tiếng ông chủ lớn tuổi ở phía sau tủ trưng bày cười khà khà nói: “Đồng chí, vòng tay này có giá một ngàn năm trăm cũng coi như là giá cao rồi, cho dù cô có bán cho cửa hàng ký gửi này của chúng tôi thì chúng tôi cũng không trả được cái giá cao như này đâu.”
Nghĩa bóng trong lời ông chủ lớn tuổi rất rõ ràng: Một ngàn năm trăm không hề thấp, có thể bán được thì tranh thủ mà bán đi.
Hứa Ân khoanh hai tay trước ngực, nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng nửa con mắt, cười nói: “Một ngàn năm trăm đồng, chắc đời này của cô cũng chưa bao giờ có được nhiều tiền đến vậy đâu nhỉ Hôm nay có thể gặp được chúng tôi coi như là cô gặp may rồi, nếu không phải chị Thái Vi có lòng tốt thì dù tôi có chiếm luôn thì cũng không ai dám nói gì đâu!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, nhìn Hứa Ân với biểu cảm khó có thể diễn tả được bằng lời.
Cô đã từng gặp qua rất nhiều người, có kiểu ngang ngược bướng bỉnh như Yến Thiếu Ngu, cũng có kiểu làm theo ý mình như Tống Kim An, thậm chí còn có kiểu làm bộ làm tịch nhưng lòng dạ độc ác như Điền Tĩnh nhưng mặt hàng ngu xuẩn vụng về như Hứa Ân thì đây là lần đầu tiên cô gặp.
Trong lòng nghĩ như nào cũng đều nói toạc hết cả ra, đó chính là nhược điểm Trước mặt đám đông, cho dù cô ta có là con gái của lãnh đạo cao cấp gì thì cũng không thể hứng chịu được Sắc mặt của Bạch Thái Vi cũng biến đổi, lông mày cau lại, nhìn Hứa Ân bằng ánh mắt hơi phức tạp Trước khi cha được điều chuyển tới tỉnh H, cô ta cũng đã điều tra đám con ông cháu cha ở thành phố Hoài Hải này rồi, nhưng chuyện Hứa Ân ngu dốt như thế này vẫn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Người không có não như này, cô ta nên bớt tiếp xúc thì hay hơn, tránh để bản thân bị kéo vào.
“Một ngàn năm trăm, thành giao!” Cố Nguyệt Hoài cũng lười phải đôi co với đám ngu này, một ngàn năm trăm, đã cao hơn mong muốn của cô chút đỉnh, đủ để mang về lợp lại nhà rồi Thỏ mà hoảng loạn quá sẽ cắn người, cô cũng không muốn tiếp tục nâng giá để chọc giận Bạch Thái Vi.
Cũng có câu Hứa Ân nói đúng, hôm nay gặp được bọn họ là may mắn của cô, nếu không phải thấy thích sức mua của đám con ông cháu cha ngu xuẩn này, chưa chắc gì cô sẽ chọn cửa hàng ký gửi này đâu Chỉ là đáng tiếc, vòng ngọc rơi vào trong tay loại người này, đúng là ngọc quý bị đóng bụi.
Bạch Thái Vi cười cười, mở túi xách ở bên người lấy một xấp tiền mặt từ trong ra, đều là tờ tiền có mệnh giá mười đồng.
Cô ta đếm một lần, lấy tiền thừa ra rồi giao xấp còn lại cho Cố Nguyệt Hoài: “Cô đếm đi.”
Một cuộc mua bán lớn như thế, đừng nói là người khác, đến cả một đám chị em bên cạnh Bạch Thái Vi cũng nhìn đến bỏng mắt Tiền tiêu vặt hơn một ngàn đồng, đúng là chỉ có Bạch Thái Vi mới có khả năng đó, còn ngày thường bọn họ có được một hai trăm đồng là đã thắp nhang rồi.
Cố Nguyệt Hoài cũng không khách sáo, tỉ mỉ đếm một lần, không có vấn đề gì bèn gật đầu nói: “Đã thanh toán xong tiền hàng.”
Hứa Ân thấy cô như vậy, không nhịn được mà ghét bỏ nói: “Thứ dân hèn mọn.”
Cố Nguyệt Hoài vờ như không nghe thấy, người như Hứa Ân vừa nực cười lại vừa đáng thương, cô ta sẽ kéo chỉ số thông minh của bạn xuống thấp cùng bậc với cô ta, sau đó đánh bại bạn So đo với cô ta chính là đang tự hạ thấp bản thân mình.
Bạch Thái Vi kéo tay Hứa Ân: “Được rồi Ân Ân, đi thôi, chúng ta cùng tới cung tiêu xã.”
“Hứ.” Hứa Ân lại hừ một tiếng với Cố Nguyệt Hoài, cả đám người mới như tổ ong vỡ mà rời khỏi cửa hàng ký gửi.
Bọn họ vừa rời khỏi, lúc này ông chủ lớn tuổi đứng ở sau tủ trưng bày mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn hết toàn bộ món đồ trong tủ trưng bày Cố Nguyệt Hoài quay đầu lại nhìn ông ta, hỏi: “Ông chủ, tôi còn một món đồ nữa, chỗ mấy ông có thu hay không?”
Ông chủ lớn tuổi sửng sốt, nhìn Cố Nguyệt Hoài một lượt từ trên xuống dưới: “Cũng là thứ mà tổ tiên để lại?”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: “Bà nội của tôi để lại hết thảy là hai món, định bán đi hết Ông cũng biết đó, khoảng thời gian này khó khăn quá, nhà lại đông người đang treo miệng đợi miếng ăn, mấy thứ vật chết này ngoại trừ đổi ra tiền thì chẳng có tác dụng gì cả.”
“Mấy người anh của tôi cũng đã tới tuổi kết hôn rồi, đám hỏi, chuẩn bị tiệc rượu, tân trang phòng ốc, có cái nào mà không tốn tiền đâu?”
“Đều là bị ép, hết cách rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nói đến đáng thương làm ông chủ lớn tuổi không khỏi thở dài, ông ta cũng là kiểu một mình cố gắng vượt qua cuộc sống khốn khó, nếu như không có chút tầm nhìn thì cũng không thể có được cuộc sống yên ổn như vậy Ông ta nói: “Lấy đồ ra xem thử.”
“Haiz!” Cố Nguyệt Hoài lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong túi áo được bịt kín ra.
Ông chủ lớn tuổi vừa nhìn thấy đã vực dậy tinh thần, cầm cái hộp mở ra xem, bên trong là một lọ thuốc hít thủ công tinh xảo.
Ông ta cầm lên ngắm nghía một lúc, hơi ngạc nhiên nói: “Chất liệu của lọ thuốc hít này là hổ phách, vận dụng kỹ xảo hoa lam cũng tương đương với đồ cổ rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trình độ tinh xảo như này, nếu rơi vào trong tay của người yêu thích thì rất có thể sẽ bán được với giá cao.”
“Nhưng mà, cửa hàng ký gửi của chúng tôi cũng không phải bán chạy gì cho lắm, nếu cô muốn bán thì tôi cũng chỉ có thể trả cho cô ba trăm đồng thôi.”
“Ông chủ, ba trăm thì ít quá, thêm chút nữa đi, đây chính là đồ quý mà bà nội tôi đã để lại đó.” Cố Nguyệt Hoài nhìn ông chủ lớn tuổi bằng ánh mắt đáng thương, đôi mắt mèo con lộ ra chút cảm giác khao khát ánh sáng, thật sự khiến người ta mủi lòng.
Ông chủ lớn tuổi lắc đầu: “Ba trăm đã cao rồi, cùng lắm cho cô thêm năm mươi đồng nữa Cố Nguyệt Hoài nhoẻn miệng, lưu loát đáp: “Được, thành giao!”
Ông chủ lớn tuổi thấy thế thì dở khóc dở cười, thu lấy lọ thuốc hít, lấy mấy đồng tiền từ trong tủ trưng bày ra, đếm đủ ba trăm năm mươi đồng rồi đưa cho Cố Nguyệt Hoài, luôn miệng dặn dò một câu: “Cất tiền cho kỹ nhé, thời đại bây giờ không được bình yên lắm đâu.”
“Cảm ơn ông chủ.” Cố Nguyệt Hoài nói một câu cảm ơn, chắp tay ra sau cất tiền vào trong không gian Sumeru.
Đổi được tiền xong, cô cũng không vội rời đi, nói với ông chủ lớn tuổi: “Ông chủ, tôi thấy giờ cũng không có khách khứa gì, tôi chạy từ xa tới đây thật sự mệt lắm, miệng hơi khô, có thể xin ông một ly nước uống được không?”
Ông chủ lớn tuổi nhìn cô một cái, cũng không từ chối [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ông ta đi ra ngoài tủ trưng bày, lấy ấm trà ra và rót cho cô một ly nước.
Ông chủ thản nhiên nói: “Cô muốn hỏi chuyện của đám đồng chí nữ mới nãy chứ gì?”
Cố Nguyệt Hoài bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chà, gừng càng già càng cay, cỡ nào cũng không thoát được con mắt của ông Tôi muốn hỏi một chút, dù sao cũng đã bán vòng cho người ta rồi, cũng không biết tiếp đó có người tới truy vấn đồ quý mà tôi bán hay không nữa.”