Câu nói này của Cố Nguyệt Hoài đúng là nói có sách mách có chứng, thái độ trước đó của Hứa Ân đã chứng minh điều này.
Thân phận của Bạch Thái Vi đó chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn Hứa Ân, nếu như sau đó cô ta thật sự hối hận tới tìm cô gây rối, vậy thì biết trước được thân phận của cô ta sẽ dễ hòa giảng hơn mà không phải sao Nếu không lúc đó tay chân luống cuống, sẽ dễ xảy ra chuyện.
Dĩ nhiên, đó không phải là điểm quan trọng nhất.
Thật ra cô chỉ nhìn ra được mấy cô nàng này rất có địa vị ở tỉnh H, thế hệ cha ông chắc có tý liên quan tới nhà họ Tống hoặc là nhà họ Yến bị hại Biết người biết ta, có lẽ sẽ biết được chút thông tin hữu ích nào đó từ cái đám con ông cháu cha ngu xuẩn này.
Ông chủ lớn tuổi suy nghĩ một lúc, cảm thấy Cố Nguyệt Hoài nói có lý bèn nói: “Nghe giọng của cô không giống người ở thành phố Hoài Hải, cũng khó trách không biết các cô ấy Lai lịch của mấy nữ đồng chí đó không đơn giản đâu.”
Không biết là do cảm thấy Cố Nguyệt Hoài không có tính nguy hiểm, hay là cảm thấy đám người Bạch Thái Vi thật sự có thể quay lại tìm Cố Nguyệt Hoài gây rối mà ông chủ lớn tuổi lại không hề che giấu, nói hết một lượt lai lịch của đám người này.
Sau khi Cố Nguyệt Hoài nghe xong thật sự cảm thấy hơi kinh ngạc, quả thực không ngờ mình đã đánh giá thấp mấy người đó rồi.
Người đứng đầu có thân phận cao nhất là Bạch Thái Vi, là con gái của Bạch Kính - bí thư tỉnh ủy vừa mới được điều chuyển tới tỉnh H [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trước đây Bạch Kính làm quan ở Thủ đô, bây giờ bị điều chuyển tới tỉnh H, không biết nguyên nhân là gì.
Bối cảnh của nhà họ Bạch còn to lớn hơn thế, cha của Bạch Thái Vi là quan lớn, mẹ có xuất thân từ nhà họ Lâm cũng là gia đình làm quan lừng lẫy hạng nhất ở Thủ đô, gốc gác to lớn cho nên cô ta mới có thể vung một số tiền kếch xù để mua một cặp vòng tay chỉ trong chớp mắt như vậy.
Còn Hứa Ân là con gái của Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Hoài Hải, cha của Bạch Thái Vi vừa được điều chuyển tới đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của cha Hứa Ân Mối quan hệ song phương này hiển nhiên đã trở thành một bên nịnh hót, một bên đón nhận.
Còn đám chim oanh yến còn lại, phần lớn đều có chút gia thế, nhưng lại không thể đánh đồng với Bạch Thái Vi và Hứa Ân được.
Ông chủ lớn tuổi nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói: “Nếu như cô không phải người ở thành phố Hoài Hải thì nhanh chóng rời đi đi, đến khi đi xa rồi thì bọn họ muốn tìm cô cũng không được.”
Cố Nguyệt Hoài im lặng gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Ông chủ, vậy ông có biết về tiệc rượu mà các cô ấy vừa mới nói không?”
Ông chủ lớn tuổi im lặng một lúc, nói: “Thật ra thì cũng có nghe nói đó, nhưng mà không biết rõ lắm Chỉ nghe nói là vì để đón tiếp bí thư tỉnh ủy mới, chính là cha của vị đồng chí họ Bạch kia nên mới đặc biệt tổ chức, ở đại viện thị ủy đó.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, tựa như có điều suy ngẫm nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Nếu như là để đón tiếp vị bí thư tỉnh ủy mới tới đó, vậy có xứng đáng để Bạch Thái Vi kia ra ngoài vung nhiều tiền như thế để mua trang sức cho mình không Có lẽ là có tiền, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như thế, ắt hẳn là cô ta chuẩn bị cho buổi tiệc rượu.
Cho nên, nhân vật chính của buổi tiệc rượu sáng ngày mai có thể không phải là Bạch Kính, mà là Bạch Thái Vi.
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài lóe sáng, bỗng nhiên lại nhớ tới Tống Kim An đã lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy tới tỉnh H, dựa theo lý thuyết thì cô cũng được coi như là ân nhân cứu mạng của Tống Kim An, nhưng Tống Lâm còn không gặp cô đã để cô rời khỏi đại viện thị ủy, liệu trong đó có gì liên quan không nhỉ?
Một người là con gái của quan lớn, một người là con trai của quan lớn, muốn bảo người ta đừng liên tưởng gì trong đó cũng khó.
Cố Nguyệt Hoài tiếp nhận thông tin, uống ly nước xong thì đứng lên nói: “Cảm ơn ông nhé, ông chủ.”
Ông chủ lớn tuổi vẫy vẫy tay, vừa mới định mở miệng đã thấy Cố Nguyệt Hoài xoay người rời khỏi cửa hàng ký gửi.
“...”
*
Cố Nguyệt Hoài giấu khoản tiền kếch xù vào trong ngực rồi rời khỏi cửa hàng ký gửi, cũng không lượn lờ bên ngoài mà quay trở về nhà khách.
Trên đường chuẩn bị quay về, cô thuê một nhà kho ở thành phố Phong đặt lương thực tồn kho vào trong, lại đưa cho Hình Kiện năm trăm đồng tiền bảo anh ta hãy nhanh chóng lập một con phố chợ đen Dựa theo năng lực của anh ta, thiết nghĩ không cần cô phải bận tâm nhiều cho lắm.
Chỉ không biết tiến độ bên phía Tống Kim An như nào rồi, Tống Lâm có đồng ý xử lý chuyện ở thành phố Phong hay không.
Cố Nguyệt Hoài gõ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt híp lại Nhớ tới buổi tiệc rượu ngày mai, hay là đi hỏi thử xem Cũng không phải cô muốn tham gia chốn náo nhiệt gì, chỉ là trong tiệc rượu ngày mai nhất định sẽ có nhiều nhân vật lớn tụ tập, có lẽ Tống Lâm cũng nằm trong số đó [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nói không chừng có thể nghe ngóng được chút thông tin hữu ích gì đó, mấy thông tin này có thể sẽ là những cơ hội hiếm hoi để Yến Thiếu Ngu quay trở lại Thủ đô.
Nhưng mà, chỉ dựa vào bản thân cô thì vào được đại viện thị ủy đã là một vấn đề lớn rồi, chứ đừng nói tới tham gia tiệc rượu.
Cô vẫn cần phải gặp mặt Tống Kim An để hỏi thăm chút chuyện ở thành phố Phong, như vậy sẽ tìm ra được cơ hội trà trộn vào buổi tiệc rượu.
Nghĩ tới đó, Cố Nguyệt Hoài đã viết một lá thư, rời khỏi nhà khách rồi tới cửa tiệm bánh ngọt mua một cái bánh tươi ngon, sau đó ngồi xe bus tới đại viện thị ủy Cô không vào được, nhưng có thể nhờ bảo vệ mang bánh ngọt vào đưa cho Tống Kim An.
Nhưng mà, cô đã để ý, sau khi tới đại viện thị ủy cũng không vội đi qua, sợ sẽ đụng mặt đám người của Bạch Thái Vi.
Sự thật chứng minh rằng suy nghĩ của cô không hề sai, đứng ở một bên chờ không bao lâu đã thấy hai chiếc xe con lái vào đại viện thị ủy, xuyên qua cửa sổ xe đã có thể nhìn thấy đám người của Bạch Thái Vi đang cười cười nói nói Chờ sau khi xe đã hoàn toàn rời đi, Cố Nguyệt Hoài mới đi ra từ trong góc tối.
Hôm nay cô tới đây có chuyện quan trọng, không muốn gặp trở ngại Nếu như có cơ hội tham gia buổi tiệc rượu ngày mai thì tuyệt vời, nếu không có thì thôi.
Cố Nguyệt Hoài mang theo bánh ngọt tới trước cổng lớn của đại viện thị ủy, còn chưa tới gần đã bị bảo vệ cản lại Cô cũng không hốt hoảng, chỉ chỉ mặt mình: “Chào anh, anh còn nhớ tôi không Hôm qua tôi có tới cùng với cậu chủ của nhà Chủ tịch tỉnh đó.”
Bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, cũng không đuổi cô đi mà chỉ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, giơ bánh ngọt trong tay lên đưa tới: “Tôi đã có hẹn gặp mặt với cậu chủ của nhà Chủ tịch tỉnh, nhưng hôm qua đi vội quá nên quên mất thời gian, làm phiền các anh mang bánh vào trong giúp tôi, có được không?”
Cô xinh đẹp, khéo léo như thế, lúc cười lên thì đôi mắt cong lên trông vô cùng hiền lành [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bảo vệ nhớ tới thái độ của Tống Kim An đối với cô ngày hôm qua, không do dự bao lâu đã cầm lấy bánh ngọt, nói: “Vậy cô chờ ở đây một chút nhé.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhìn bảo vệ mang bánh ngọt tiến vào đại viện thị ủy Tầm khoảng hơn mười phút, Cố Nguyệt Hoài xụ mặt, xem ra Tống Kim An sẽ không ra Cô cũng không thất vọng, vốn mối quan hệ giữa hai người cũng không có thân thiết gì cho lắm, hôm nay mục đích tới đây là để thăm dò, nếu được thì dĩ nhiên là tuyệt vời, còn không thì thôi.
Vào lúc này, bảo vệ trước đó mang bánh ngọt vào đã trở ra, sau lưng còn có Tống Kim An với vẻ mặt vội vã.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhích hàng lông mày, xem ra bánh ngọt không bị Thạch Bác chặn lại Trong lúc suy tư, Tống Kim An đã chạy tới trước mặt cô, tuy thở hồng hộc nhưng trong lời nói khó nén được vẻ phấn khích: “Đồng chí Cố, sao cô lại tới đây?”
Lúc bảo vệ tới đưa bánh ngọt, người nhận là dì Lý, vừa nghe là gửi cho anh ấy thì đã lập tức mang lên lầu.
Vốn dĩ anh ấy còn lo Cố Nguyệt Hoài sẽ giận vì chuyện tối hôm qua, sau này gặp lại cả hai người sẽ cách xa ngàn dặm Không ngờ hôm nay cô lại tự mình tới cửa, trong lúc nhất thời cảm xúc của anh ấy rối tung lên, tim cũng đập loạn.
Cố Nguyệt Hoài nhoẻn miệng cười, chỉ vào chỗ cách đó không xa: “Chúng ta tới bên kia nói chuyện đi.”
Tống Kim An mấp máy môi, muốn mời Cố Nguyệt Hoài tiến vào đại viện thị ủy, nhưng nghĩ tới thái độ cứng nhắc của cha và Thạch Bác thì lại nén xuống, sợ Cố Nguyệt Hoài đi vào sẽ chịu khinh miệt bèn vuốt cằm nói: “Được.”