Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 380: Các cô, cách biệt một trời





Biểu cảm của Tống Kim An hơi khó xử: “Chuyện hôm qua, xin lỗi nhé, là tôi không sắp xếp ổn thỏa trước, nên mới…” 
Cố Nguyệt Hoài cũng không muốn thảo luận chuyện này với Tống Kim An, cô cười nhạt nói: “Không sao, cha anh cũng không đối xử tệ với tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay tôi tới là muốn hỏi, chuyện thành phố Phong anh có dự tính sao rồi?”
Tống Kim An ngẩn ra, trong lòng hơi thất vọng nhưng anh ấy vẫn ho nhẹ một tiếng đáp: “Tôi đã nói với cha mình về chuyện đó rồi, ông ấy đồng ý xử lý chuyện thành phố Phong, có thể phải mất tầm hai ngày nữa
Cô yên tâm đi, nếu như cha tôi đã đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, còn về phía Thiếu Ngu, cô có thể viết một lá thư rồi tôi sẽ gửi đi giúp cô.”
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn người kia, thật không ngờ Tống Kim An lại có hiệu suất làm việc cao như thế. 
Lông mày cô giãn ra, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Tôi thay mặt cho mấy đứa trẻ đáng thương kia cảm ơn anh trước nhé.”
“Không, không có gì đâu, là chuyện tôi nên làm cả mà, không đáng để cô cảm ơn.” Hai tai của Tống Kim An đỏ ửng, không nhịn được mà duỗi tay gãi gãi. 
Sau khi hỏi xong chuyện chính, Cố Nguyệt Hoài mới tùy ý nhắc tới: “Tôi nghe nói ngày mai ở đại viện thị ủy có tổ chức tiệc rượu gì hả?”
Nghe tới đây, cả người Tống Kim An cứng đờ, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Hoài
Dĩ nhiên anh ấy biết rõ chuyện tiệc rượu ngày mai là như nào, chỉ là không biết Cố Nguyệt Hoài nghe được từ đâu, không biết cô hỏi câu này có phải là vì đã nghe mấy lời đồn nhảm gì đó rồi hay không nữa. 
Mặc dù mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn không phải là kiểu vượt quá giới hạn bạn bè, nhưng anh ấy vẫn không muốn bị Cố Nguyệt Hoài hiểu lầm. 
Tống Kim An cảm thấy cổ họng mình hơi khàn: “Sao, sao cô lại biết
Có phải cô đã nghe nói gì rồi không?”
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, nhìn phản ứng này của Tống Kim An, chẳng lẽ thật sự có bí mật gì bên trong sao
Cô thở dài, chậm rãi nói: “Nghe người ngoài nói, dù sao cũng là tiệc rượu ở đại viện thị ủy mà, nhất định đều là những nhân vật lớn tầm cỡ
Anh cũng biết từ nhỏ tôi đã lớn lên trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chưa từng thấy khung cảnh hoành tráng kiểu vậy, cho nên cũng tò mò.”
“Nhưng mà, trông dáng vẻ này của anh rất là đáng nghi đó, xem ra tiệc rượu ngày mai rất đặc biệt rồi nhỉ.”
“Thanh niên trí thức Tống, liệu ngày mai tôi có thể vào trong xem thử được không
Coi như là va chạm xã hội?”
Cố Nguyệt Hoài nói xong, đôi mắt to tròn long lanh, mặt nở một nụ cười hiền lành. 
Tống Kim An cẩn thận quan sát vài lần, thấy biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài thật sự không có gì khác thường, lòng thầm nghĩ chắc hẳn cô không biết gì về buổi tiệc xem mắt trá hình ngày mai nên tâm trạng cũng khẽ thả lỏng, dĩ nhiên cũng không muốn để cô tận mắt nhìn thấy. 
Anh ấy hơi ngượng nghịu nói: “Chắc tôi không thể sắp xếp cho cô vào được rồi.”
Đuôi lông mày của Cố Nguyệt Hoài khẽ giật, cũng không cảm thấy thất vọng cho lắm
Trước đó cô cũng đã nghĩ tới kết quả này rồi, mặc dù Tống Kim An hơi ngốc, nhưng trước tình huống các nhân vật lớn tề tựu trong buổi tiệc ngày mai, một người không có chức quan gì như anh ấy làm sao có thể tùy ý sắp xếp cho người khác tham gia được? 
Cô cũng không nghĩ Tống Kim An sẽ nói dối, tính cách của người này quá đơn giản, có khi từ lúc được sinh ra cho tới giờ cũng không học được cách nói dối nữa kia. 
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Không sao, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thử vậy thôi, chỉ cần anh chú ý tới chuyện ở thành phố Phong là được rồi.”
Lúc cô nói xong và chuẩn bị xoay người đi thì lại nhớ tới chuyện của Yến Thiếu Ngu bèn hỏi: “Về phía của Thiếu Ngu, tôi đã gửi thư cho anh ấy rồi, có thể ngày mai sẽ nhận được thư hồi âm
Anh không cần lo lắng, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Yết hầu Tống Kim An khẽ chuyển động, muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng lại thấy dáng vẻ không mấy hứng thú của Cố Nguyệt Hoài nên cũng không mở miệng nữa. 
Cố Nguyệt Hoài vừa đi được vài bước thì nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, không đi thẳng vào mà là dừng lại bên cạnh cô
Sau đó, cửa xe mở ra, Thạch Bác bước xuống từ ghế phụ kế bên tài xế. 
“Đồng chí Cố?” Lúc nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt của anh ta cũng không vui vẻ gì, nhưng suy cho cùng cũng là kẻ già đời nên không bày ra biểu cảm gì quá đáng, chỉ cười gượng nói: “Sao đồng chí Cố lại tới đây vậy, tìm Kim An à?”
Ánh mắt của anh ta ngó nhìn Tống Kim An đang hớt hải chạy qua, sau đó lại âm thầm không chút dấu vết quay đầu thoáng nhìn Tống Lâm đang ở trong xe. 
Cố Nguyệt Hoài cũng không thèm để ý tới nét khó chịu trong lời nói của anh ta, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm qua lấy được chút lợi ích, suy cho cùng thì cũng phải đáp lễ lại đôi chút.”
Thạch Bác thoáng bĩu môi, hoàn toàn không tin vào lời giải thích này của cô
Xem ra đúng là bản thân anh ta không nhìn nhầm, hôm qua còn tưởng cô là người phụ nữ không màng quyền thế, không hứng thú gì với Tống Kim An, đến hôm nay cô cũng đã lộ nguyên hình rồi. 
Trước đó anh ta đã nghĩ tới chuyện này rồi, cầm tiền dứt khoát như thế thì có thể có phẩm hạnh cao thượng gì được chứ, hoa sen trắng sống trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn sao? 
Cố Nguyệt Hoài nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Thạch Bác, biết được trong lòng đối phương đã nghĩ mình là một người phụ nữ hám lợi, muốn đeo bám Tống Kim An để có được thân phận
Trong lòng cô cảm thấy nực cười, không mấy để tâm tới chuyện này. 
“Anh Thạch Bác, đồng chí Cố tới đưa chút đồ ăn nhẹ cho em.” Tống Kim An vừa chạy tới đã đứng chắn trước mặt Cố Nguyệt Hoài, nhìn Thạch Bác bằng ánh mắt vô cùng cảnh giác, sợ người này sẽ nói ra mấy lời sỉ nhục người khác. 
Thạch Bác bị hành động này chọc cho tức giận đến mức bật cười, chẳng lẽ anh ta lại có thể làm ra chuyện gì đó trước mặt nhiều người như này hay sao? 
Nhưng mà, cũng vì hành động này của Tống Kim An lại khiến Thạch Bác cảm thấy hơi bất an trong lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dáng vẻ đó của Tống Kim An rất nghiêm túc không phải đùa giỡn, dựa theo thái độ đó thì chắc chắn anh ấy sẽ không đàng hoàng đi xem mắt Bạch Thái Vi rồi. 
Bản thân anh ta là thư ký của Tống Lâm, đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của Bạch Thái Vi. 
Mà Tống Lâm đang ngồi trong xe lại càng hiểu rõ chuyện này hơn, ông ta im lặng nhìn Tống Kim An và Cố Nguyệt Hoài đang đứng sau lưng anh ấy. 
Trong ván cờ này, Bạch Thái Vi là nhân tố cực kỳ quan trọng, chỉ khi có được cô ta thì địa vị của ông ta mới càng thêm vững chắc
Mà có sự ủng hộ của nhà họ Bạch và nhà họ Lâm thì nói không chừng có thể thoát khỏi sự ràng buộc ở bên trên để tiến thêm một bước, nắm chắc được quyền lên tiếng
Nhưng ông ta hiểu rõ con trai của mình hơn so với bất cứ ai, lương thiện, đơn giản, thẳng thắn và chuyện đã nhận định rồi thì có mười con trâu cũng không kéo lại được. 
Nếu anh ấy đã thích người phụ nữ thôn quê này rồi, mà người này lại không phải không có chút hứng thú gì với anh ấy, vậy thì ông ta cũng chỉ có thể vạch ra lối đi riêng để khiến người phụ nữ này biết khó mà lui, hiểu được sự chênh lệch giữa hai bên, càng hiểu được mình với Bạch Thái Vi khác biệt một trời một vực. 
Tống Lâm hạ cửa kính xe xuống, không liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài lấy một cái, chỉ gọi một tiếng: “Thạch Bác.”
Thạch Bác vòng qua chiếc xe, cúi người trước cửa sổ kính xe được hạ xuống của Tống Lâm nghe ông ta nói vài câu
Đầu tiên là cau mày khó hiểu, sau đó thì cứ như bừng tỉnh mà gật đầu: “Tôi hiểu rồi Chủ tịch tỉnh, sẽ xử lý ổn thỏa.”
Tống Lâm nói xong thì bảo tài xế lái xe vào trong đại viện thị ủy, từ đầu tới cuối không nói chuyện với Cố Nguyệt Hoài một câu. 
Tống Kim An cảm thấy càng lúc càng khó xử, bàn tay khẽ run rẩy. 
Đúng thật là anh ấy thích Cố Nguyệt Hoài, dĩ nhiên cũng hy vọng cha mình có thể dành sự tôn trọng cho cô, nhưng hiện thực lại như đánh một đòn cảnh cáo. 
Trong lòng anh ấy hiểu rõ, dựa theo sự kiêu ngạo của Cố Nguyệt Hoài, thái độ của Tống Lâm như thế sẽ càng đẩy cô ra xa hơn. 
Nếu như Cố Nguyệt Hoài biết được suy nghĩ trong lòng của Tống Kim An thì sẽ chỉ cười lạnh, Tống Lâm khó tránh khỏi có liên quan tới chuyện của nhà họ Yến, cho dù Tống Lâm có tỏ thái độ kính trọng với cô thì cô cũng sẽ không cảm thấy vinh hạnh, cùng lắm cũng chỉ hào hứng vì có thêm được cơ hội tiếp cận điều tra mà thôi. 
Nhưng Tống Kim An không có liên quan gì tới chuyện này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đời trước, đời này, đời sau hay thậm chí là đời sau nữa thì cô với Tống Kim An cũng không có cơ hội, bây giờ hai người cũng chỉ là vì đạt được nhu cầu riêng của mỗi người mà lợi dụng nhau thôi. 
Cô cứu anh ấy từ trong tay Hình Kiện, anh ấy giúp cô giải quyết rắc rối của thành phố Phong. 
Cô đưa ra nhân lực, vật lực và nguồn lực chữa trị, đưa anh ấy từ thành phố Phong về lại thành phố Hoài Hải an toàn, cũng nên có được thù lao, không thể nói là ai nợ ai được
Quả thật là người kia vô tội, nhưng đã giúp đỡ Điền Tĩnh thì đôi bên chính là hai phe đối lập một mất một còn. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.