Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 381: Tin tức của quân khu tám





Tống Lâm rời đi, bầu không khí xung quanh cũng nương theo đó mà kéo thấp xuống. 
Tống Kim An nhoẻn miệng cong thành một đường cong khiến lòng người vụn vỡ: “Đồng chí Cố, tôi đưa cô về nhé.” 
Thạch Bác đi tới gần, nghe thấy câu này thì ánh mắt chợt lóe lên, giọng nói cũng trầm xuống: “Đợi đã.”
Huyệt thái dương của Tống Kim An nhảy giật, kiềm chế sự tức giận: “Còn chuyện gì nữa?”
“Kim An, bình tĩnh, đồng chí Cố là bạn tốt của em, anh có thể làm gì được chứ
Chỉ là mới nãy Chủ tịch tỉnh có dặn dò, nói tiệc rượu ngày mai hãy mời đồng chí Cố tới chung vui, chắc là em không có ý kiến gì chứ?” Thạch Bác phất tay, giọng nói hơi bất đắc dĩ. 
Lời vừa nói xong, Tống Kim An chỉ cảm thấy máu nóng cả người đều ngưng đọng, bày ra vẻ mặt không dám tin. 
Anh ấy không ngờ vì để kết thúc mối liên kết giữa mình và Cố Nguyệt Hoài mà cha của mình lại có thể đưa ra quyết định như vậy. 
Trước đó Cố Nguyệt Hoài nói muốn tới tiệc rượu mở mang tầm mắt một phen, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là từ chối
Đó không phải là một buổi tiệc rượu trò chuyện quan trường đơn giản mà là tiệc xem mắt, thậm chí nhân vật chính cũng chính là anh ấy, tình huống như vậy thì làm sao để Cố Nguyệt Hoài tới xem được? 
Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày lên, bỗng cười khẽ một tiếng: “Tiệc rượu
Kêu tôi đi?”
Vốn cô còn đang cảm thấy tiếc nuối vì không thể trà trộn vào buổi tiệc rượu, lại không ngờ tình huống lại xoay chuyển, Tống Lâm lại đích thân mở miệng bảo cô đi, vậy chuyện này cũng coi như là chắc chắn rồi, đúng là trong cái khó lại ló cái may. 
Thạch Bác âm thầm nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, khách sáo nói: “Đồng chí Cố, tiệc rượu ngày mai sẽ có đám thanh niên trẻ tuổi tề tựu lại cùng nhau ở đại viện thị ủy, cô đừng cảm thấy dè dặt, cứ coi như là tụ tập kết bạn là được rồi.”
Trong lòng anh ta hiểu rõ sự dày công suy tính của Chủ tịch tỉnh, nhưng người phụ nữ thôn quê trước mặt chưa chắc đã có thể nhìn thấu. 
Có lẽ bây giờ cô đang khoái chí, cảm thấy mình đã được Chủ tịch tỉnh quan tâm rồi chứ gì? 
“Được, vậy rất cảm ơn về lời mời
Ngày mai mấy giờ vậy, tôi sẽ tới đúng giờ, còn phải làm phiền thư ký Thạch tới đón tôi chút nhé.” Cố Nguyệt Hoài nhoẻn miệng cười, thoáng nhìn thì quả thật rất vui sướng, dáng vẻ như thể đã nhận được món hời to lớn
Trong mắt của Thạch Bác lóe lên vẻ khinh bỉ, quả nhiên đúng như dự đoán của anh ta, chỉ là anh ta cũng không gièm pha gì cả, chỉ gật đầu nói: “Được, bốn giờ chiều mai tôi sẽ chờ cô ở trước cổng, đón cô vào trong.”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, lời nói có tính chỉ đạo: “Thanh niên trí thức Tống, tôi sợ thư ký Thạch quên thời gian, nhưng anh thì nhất định đừng quên đó.” 
Trong lòng cô hiểu rất rõ Tống Lâm và Thạch Bác chủ động cho cô tới tham dự tiệc rượu ngày mai là không có ý tốt, cô cũng có thể đoán được đại khái suy nghĩ của bọn họ, đơn giản là cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Tống Kim An hơi thân thiết nên muốn để một kẻ thôn quê như cô nhận thức được khoảng cách giữa hai người. 
Trước đó lúc ở cửa hàng ký gửi, nhìn thấy thái độ của đám người Hứa Ân và Bạch Thái Vi đối với buổi tiệc ngày mai còn cảm thấy hơi quái lạ, nói không chừng thật sự là vì để chọn một người vợ con nhà tướng cho Tống Kim An, muốn cho cô tận mắt nhìn thấy để biết khó mà rút lui. 
Nói tới đây lại thấy buồn cười, từ đầu tới cuối cô lại hoàn toàn không có suy nghĩ này, có thật sự coi Tống Kim An là hương thơm của lạ gì đâu chứ? 
Nhưng mà, nếu như tiệc đính hôn ngày mai có thể hoàn tất thì cũng là một chuyện tốt, mặc dù sẽ khiến thế lực của Tống Lâm tăng vọt nhưng cũng biến tướng khiến Điền Tĩnh càng thêm khốn khổ
Cô ta chính là mối hôn phối của con nhà quan với Tống Kim An, nhưng bây giờ chỉ e là đã bị quên lãng tận chín tầng mây rồi. 
Cố Nguyệt Hoài ra sức nhắc nhở Tống Kim An là vì sợ ngày mai Thạch Bác sẽ cho cô leo cây, để cô đứng đợi ngoài cổng thêm một hai tiếng nữa
Cô thì không có dư thời gian để lãng phí như thế, so với Thạch Bác thì Tống Kim An đáng tin cậy hơn nhiều. 
Thạch Bác khẽ mấp máy môi, cảm thấy lòng dạ Cố Nguyệt Hoài đúng thật là hơi ti tiện. 
Tống Kim An hơi mất tập trung, nghe Cố Nguyệt Hoài nói xong chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu. 
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Hôm nay làm phiền anh rồi, tôi về trước đây, không cần tiễn.”
Cô nói xong thì nhanh chân rời khỏi, quay lưng rồi vẫy vẫy tay về phía Tống Kim An. 
Người kia đã đi rồi, mặt của Tống Kim An cũng chuyển sang màu xám như tro nhìn Thạch Bác một cái, sau đó lại cúi gằm mặt quay trở về đại viện. 
Thạch Bác lắc đầu, thằng nhóc ngốc nghếch, một người phụ nữ thôn quê có gì tốt đâu chứ, nếu như ngày mai có thể đoạt được Bạch Thái Vi thì tương lai sẽ không thiếu thứ gì cả, ngay cả đất Thủ đô kia cũng thật sự có thể đi một cách hiên ngang rồi. 
Cố Nguyệt Hoài không quay trở về nhà khách mà ngồi xe bus dạo phố, chuẩn bị mua ít đặc sản địa phương mang về. 
Cô đi dạo cả một buổi trưa, xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà trọ, bỏ hết những món có thể bỏ vào trong không gian Sumeru. 
Bữa tối vẫn là bánh bao thịt, ăn xong còn tiện tay lấy vài quả vải tráng miệng, sau đó thì lười nhác nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ
Cô nghĩ xem ngày mai trà trộn vào trong buổi tiệc rượu thì phải làm sao để tiếp cận được đám người Tống Lâm một cách thần không biết quỷ không hay. 
Ngẫm nghĩ xong chuyện tiệc rượu ngày mai, lại nghĩ về lá thư hôm nay gửi đi, không biết đã tới tay Yến Thiếu Ngu hay chưa nữa
Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài một hơi, chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng hồi âm cho cô. 

Quân khu tám. 
“Yến Thiếu Ngu, thư của anh!” Đồng chí đưa thư trong bộ đội đứng trước cửa ký túc xá, ngó đầu nhìn vào bên trong. 
Yến Thiếu Ngu còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Hổ đã bật tôm nhảy xuống từ trên giường, nhìn đồng chí gửi thư ở ngoài cửa bằng ánh mắt tha thiết, réo lên: “Thư của Thiếu Ngu hả
Có của tôi không
Mạnh Hổ á, có không?”
Đồng chí đưa thư cúi đầu nhìn rồi lắc đầu nói: “Mạnh Hổ hả
Không có.” 
Mạnh Hổ bày ra dáng vẻ không còn gì luyến tiếc ngã thẳng xuống giường, ôm ngực thoi thóp: “Ông trời ơi, rốt cuộc thì tôi có cha mẹ hay không vậy
Đi bộ đội lâu như vậy rồi mà cả một lá thư cũng không viết cho tôi nữa!”
Hạ Lam Chương mấp máy khóe môi, giơ chân lên đẩy mép giường một chút: “Được rồi, đừng có làm trò nữa.”
Mạnh Hổ nhoẻn miệng cười, lại bày ra vẻ tò mò nhiều chuyện nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Nè, Thiếu Ngu Thiếu Ngu, mau xem thử là ai gửi thư thế, là cha mẹ cậu hay là chị em gái cậu vậy
Hay là anh em trai của cậu?”
Anh ấy vào quân khu tám lâu vậy rồi nhưng cũng không nói chuyện với Yến Thiếu Ngu được mấy câu, người này rất thần bí, đừng nói là người ngoài, ngay cả bạn cùng phòng của anh cũng không biết gì về anh, hoàn toàn là hiệp khách đơn độc trong cả cái khu bộ đội này. 
Thế nhưng tính tình của anh lại cứ luôn khiêm tốn, trong khi tài năng thì cao chót vót, toàn bộ binh đoàn mới của quân khu tám này, có ai mà không biết vị vua tân binh đầu tàu Yến Thiếu Ngu đâu
Kéo theo cả ký túc xá của bọn họ cũng đều được biết tới, đi tới đâu người ta cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ. 
Hạ Lam Chương cong tay lại thành nắm đấm đặt ở bên mép: “Khụ khụ.”
Mạnh Hổ bĩu môi: “Mọi người đều là bạn cùng phòng mà, tranh thủ lúc nghỉ ngơi hỏi thăm xíu thôi, có gì ghê đâu.” 
Yến Thiếu Ngu đứng lên đi tới trước cửa nhận lấy lá thư, nhìn chữ viết trên bìa, vẻ mặt trước giờ luôn lạnh lùng ngang tàn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười khẽ giống như núi băng ngàn năm tan chảy, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất. 
Mạnh Hổ là người tinh mắt, lập tức kích động: “Wao wao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có phải tôi nhìn nhầm hay không
Có phải vừa nãy Thiếu Ngu đã mỉm cười hay không?” 
Hạ Lam Chương ngừng một chút, ánh mắt lại nhìn về phía lá thư trong tay của Yến Thiếu Ngu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lòng cậu ấy khẽ nhảy lên, trực giác nói cho cậu ấy biết lá thư này là của Cố Nguyệt Hoài gửi tới, nhưng nghĩ tới lá thư đó không phải gửi cho mình, cảm xúc đang cuộn trào trong lòng lại như bị tạt cho một gáo nước lạnh. 
Yến Thiếu Ngu như thể nhận ra được gì đó bèn ngoái đầu nhìn Hạ Lam Chương một cái. 
Cặp mắt đào hoa đen láy như gỗ mun của anh khẽ nheo lại, khóe môi cong lên đáp: “Thư của người yêu.”
Anh nói xong cũng không ngừng lại lâu thêm, cầm lá thư rời khỏi ký túc xá, cũng không có ý muốn chia sẻ lá thư với mọi người. 
Mạnh Hổ ngây ngốc một lúc, bỗng nhảy xuống từ trên giường: “Người yêu
Yến Thiếu Ngu có người yêu
Trời đất ơi, tính tình của cậu ta như thế mà cũng có thể tìm được người yêu ư
Nhất định là trong nhà sắp xếp rồi
Nhất định không phải là tự tìm được!”
Hạ Lam Chương gượng cười không đáp, nhưng bàn tay đang buông lỏng bên người lại khẽ siết chặt.  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.