Giọng Yến Thiếu Ngu bình đạm, không có chút cảm xúc nào, nói thẳng: “Quân nhân.”
Hứa Ân ngây cả người, nhìn lướt qua bộ quân phục trên người anh, từ cổ đến tai đều đỏ ửng, cảm thấy Yến Thiếu Ngu đang cố ý trêu chọc cô ta, người ta hỏi câu hỏi này ý là muốn biết gia thế thân phận của anh, chứ có ai nhìn mà không biết anh là quân nhân Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, mệt mỏi duỗi người, nói: “Đồng chí Hứa, cô không cần phải thẩm vấn tiếp đâu, chúng tôi chỉ là người bình thường, không có gia thế gì đặc biệt, chỉ đến đây để mở mang kiến thức một chút, cũng không có mục đích hay ác ý gì cả.”
Mặt Hứa Ân lộ vẻ không tin, hôm qua gặp nhau ở tiệm cầm đồ, hôm nay lại gặp nhau ở đây, chẳng lẽ lại là trùng hợp Tuy nhiên, cô ta cũng không nghi ngờ được bao lâu, vì ở chỗ cửa hội trường bỗng trở nên im lặng, sau đó truyền đến tiếng ồn ào sôi nổi, tất cả mọi người đều nhìn sang, một nhóm người mặc áo vest, đi giày da, cả người toát ra sự uy quyền bước vào Hứa Ân cắn môi, không cam lòng quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, không nói gì thêm nữa mà quay người rời đi Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu nhìn nhau, xem ra các khách mời quan trọng đều đã đến Người đứng đầu khoảng gần năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, mặc bộ quân phục gọn gàng phẳng phiu, huân chương quân công* chiếm đến một nửa, xung quanh ông ấy có một loại sát khí mà người khác không có, uy nghiêm chững chạc** *Huân chương Quân công để tặng cho đơn vị, tặng hoặc truy tặng cho cá nhân trong các Lực lượng vũ trang lập được chiến công lớn **Gốc là 不怒自威 - Bất nộ tự uy: không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm, ý chỉ người có năng lực, phong thái chững chạc Cố Nguyệt Hoài không cần phải hỏi nhiều, chỉ biết có lẽ người này là tư lệnh quân khu tám Cô đã nghe Lâm Cẩm Thư nói về tư lệnh quân khu tám Từ Xuyên Cốc, là phụ tá của Yến Thú Chi khi còn tại vị Khi nhà họ Yến lụn bại, chắc hẳn cả ông ấy và Tống Lâm đều bị liên lụy Đương nhiên trong này có điều mờ ám gì đó mà ngay cả người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra, việc ông ấy và Tống Lâm hợp tác với nhau là chuyện rất bình thường Chỉ là, nếu Từ Xuyên Cốc thực sự là kẻ phản bội, vậy tại sao Yến Thiếu Ngu vẫn cố chấp muốn đến quân khu tám Sau đó, anh định làm thế nào để lấy lại quyền chỉ huy quân đội, lần nữa đứng vững gót chân ở Thủ đô Điều này là hoàn toàn không thể, vì vậy cô tin rằng Từ Xuyên Cốc là người tốt Còn về Tống Lâm, từ thái độ ngày càng lạnh nhạt của Yến Thiếu Ngu đối với Tống Kim An thì có thể thấy ông ta không phải là người tốt Và người mới được bổ nhiệm của tỉnh H, Bạch Kính, ông ta đó đóng vai trò gì trong đó Cố Nguyệt Hoài sắp xếp lại thông tin trong đầu mình, càng thấy mọi chuyện phức tạp, có lẽ có không ít người và sự việc liên quan, cô ngồi xuống lại bên cạnh Yến Thiếu Ngu, yên lặng nhìn về phía xa xa, muốn tìm ra được nhiều manh mối hơn từ đó Sau Từ Xuyên Cốc, là Bạch Kính và Tống Lâm Mặc dù cô không gặp trực tiếp Tống Lâm, nhưng người này đem lại cho người ta một cảm giác quen thuộc, cộng thêm việc Tống Lâm và Tống Kim An đi đằng sau ông ta rất giống nhau, hai người đều có đôi mắt màu nâu nhạt, khó mà không nhận ra cho được Bạch Kính thì liếc nhìn một cái đã có thể nhận ra, ông ta và Bạch Thái Vi không chỉ giống nhau một chút, mà họ giống nhau đến sáu mươi phần trăm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Một người đàn ông trung niên, nhưng sức khỏe da dẻ đều được chăm sóc rất tốt, đeo mắt kính, khuôn mặt nở nụ cười yếu ớt, trong ba người đứng đầu thì ông ta là người không có phong thái uy quyền nhất mà lại giản dị, gần gũi giống ông chú hàng xóm, làm cho người gặp thấy có thiện cảm Phía sau là một số quan chức của thành phố Hoài Hải, người đứng đầu chính là cha Hứa Ân, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Hoài Hải, Hứa Vũ Sơn Một vài người ngày thường là ông lớn, nhưng hôm nay chỉ có thể đi chậm lại mấy bước, theo sau Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm và Bạch Kính Tuy dáng người ông ta vừa mập vừa lùn, nhưng trên mặt lại không hề tỏ vẻ nịnh hót, cũng không đến mức làm người ta chán ghét Là các ông lớn của bữa tiệc này, đương nhiên bọn họ đều là đối tượng được nịnh nọt Tuy nhiên, sau lưng mỗi người đều có một thư ký, một vệ sĩ, không ai có thể lại gần, chỉ có thể liếc nhìn mấy lần từ xa Thân là chủ buổi tiệc này, Bạch Kính cúi đầu nói với Từ Xuyên Cốc mấy câu, sau đó đi thẳng lên bục Từ Xuyên Cốc và Tống Lâm cũng đã tìm chỗ ngồi trong đám người đông đúc, Tống Kim An thì lại có hơi không tập trung, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm ai đó Tuy nhiên, trong hội trường có rất nhiều người, anh ấy không thể nhìn hết được, chỉ có thể bỏ cuộc không nhìn nữa, im lặng ngồi xuống Bạch Kính đứng trên bục, gương mặt hiền hậu đầy ý cười: “Các vị, kẻ hèn mọn này may mắn được điều tới tỉnh H trở thành đồng nghiệp, đồng đội với mọi người, hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, phục vụ nhân dân!”
Những người làm quan thường rất giỏi lấy cớ lươn lẹo, ông ta đứng trên bục nói suốt nửa tiếng, phía dưới yên lặng, lúc này không ai dám làm phiền người chủ trì phát biểu, thỉnh thoảng Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu nhìn nhau một cái, lắng nghe kỹ lời Bạch Kính nói Dù giọng Bạch Kính nhẹ nhàng, nhưng mấy lời ông ta nói đều không có gì hữu ích cả Nửa tiếng sau, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bài phát biểu kết thúc “Mọi người ăn uống thoải mái, không cần câu nệ.” Bạch Kính nói xong câu cuối cùng, vuốt nhẹ cà vạt trên ngực, nở nụ cười đi xuống bục đến bàn mà Từ Xuyên Cốc và Tống Lâm ngồi, coi như là nơi các ông lớn tụ họp [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tuy nhiên, lúc này đang có rất nhiều người ngoài ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không đề cập đến chủ đề gì nhạy cảm Trên bàn đầy ắp cao lương mỹ vị, mọi người ăn uống vui vẻ Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều không ăn, hai người thì thầm vài câu, toàn nói mấy chuyện không quan trọng, không biết đã bao lâu, đám người Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm, Bạch Kính, Hứa Vũ Sơn đứng dậy đi lên tầng hai của hội trường Cố Nguyệt Hoài rùng mình, ánh mắt cô lóe lên, nhìn Yến Thiếu Ngu Quả nhiên, buổi tiệc này là cơ hội để các ông lớn tụ họp, chắc chắn bọn họ có âm mưu gì đó cần phải bàn bạc Mọi người đều hiểu rõ chuyện này, tuy nhiên việc lập kế hoạch và quyết định của các ông lớn thì người thường không thể tham gia, chỉ có thể nhìn họ đi lên tầng trên, sau đó lắc đầu bàn luận hai câu với người bên cạnh Tống Kim An, Thạch Bác, Bạch Thái Vi, Hứa Ân,.. những người trẻ tuổi khác đều không đi theo, bọn họ phải ở lại hội trường [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mấy nhân vật lớn vừa đi thì đám con cháu này… ngay lập tức trở thành trung tâm câu chuyện Cô gái trẻ ngồi bên cạnh Cốc Nguyệt Hoài ăn hai miếng, nhìn đám con cháu ngồi quanh cái bàn ở chính giữa, giọng điệu có chút ghen tị nói: “Nói thẳng ra thì buổi tiệc tối nay là một buổi tiệc mai mối, con trai Chủ tịch tỉnh H, con gái bí thư tỉnh, con gái Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố, ôi, mấy người này tụ họp lại, đều là con cháu của mấy người quyền thế ở tỉnh H chúng ta Cô ấy nói, rồi không thể kìm được mà lắc đầu, mọi người trên bàn đều nghe thấy nhưng không ai nói gì Bởi vì bọn họ là con nhà quyền thế, không thể nói chuyện tùy ý như vậy được Trong lúc cô ấy nói chuyện, Cố Nguyệt Hoài bỗng dịch người lại gần Yến Thiếu Ngu, khẽ nói: “Em sẽ đi tìm Tống Kim An, còn anh tìm cơ hội đi nhé.”
Lời nói của cô không rõ ràng, nhưng Yến Thiếu Ngu vẫn hiểu ngay lập tức Anh nhíu mày có vẻ muốn nói gì đó, nhưng Cố Nguyệt Hoài đã cầm ly nước đứng dậy, khẽ mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt quét một vòng, bước về phía bàn của Tống Kim An, chuẩn bị bước vào chiến trường Tu La Tràng* (*) Là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn Ban đầu cô định tự tìm cơ hội để nghe lén, nhưng nếu Yến Thiếu Ngu cũng đi cùng, thì với tư cách là bạn gái anh, đương nhiên cô phải yểm trợ anh rồi, để anh tự mình đi, dù sao chuyện nhà họ Yến anh cũng biết rõ hơn cô Hy vọng tối nay mọi chuyện đều thuận lợi, có thể nghe ngóng được mấy chuyện bí mật hữu ích.