Cô biết con đường này trải đầy chông gai, nếu không cẩn thận sẽ có thể mất đi cuộc sống khó khăn mới có được này Tuy nhiên, cũng chính vì khó khăn mà cô mới muốn đồng hành cùng anh, đời này, ông trời đã ưu ái cho cô Không chỉ có thêm một mạng, còn có được năng lượng chữa lành mà không ai có thể tưởng tượng được, cô không thể lãng phí sức lực như vậy Hơn nữa, khoảng cách giữa hai nơi cách xa rất nhiều, vô cùng mệt nhọc, cô muốn đi cùng anh Nghĩ tới đây, Cố Nguyệt Hoài quay đầu lại, không để ý tới anh nữa, ngược lại nhìn Từ Xuyên Cốc, trịnh trọng nói: "Thủ trưởng, cháu vốn là nông dân, không sợ khổ không sợ nhọc, chỉ cần chú cho phép cháu làm bác sĩ quân y, cháu có thể khắc phục mọi khó khăn, bảo đảm sẽ làm tốt công việc của mình, cháu cũng sẵn sàng chiến đấu ở nơi tiền tuyến để cứu sống từng người lính bị thương Giọng của Cố Nguyệt Hoài không lớn, nhưng lại rất kiên quyết trấn định, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp như minh tinh điện ảnh tràn đầy bình tĩnh, như thể những gì vừa thốt ra không phải là vận mệnh tương lai của cô, mà là thứ mà cô sẽ cố gắng hết sức mình trong suốt quãng đời còn lại Từ Xuyên Cốc nhìn Cố Nguyệt Hoài, bỗng mỉm cười, nhưng hốc mắt lại đỏ lên Ông ấy hít một hơi, chậm rãi nói: “Cô bé à, cháu thật giống với mẹ của Thiếu Ngu Câu nói này còn hiệu quả hơn vạn lời khen ngợi, trong mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên một chút kinh ngạc Trên mặt Yến Thiếu Ngu không có biểu cảm gì đặc biệt, anh chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Nguyệt Hoài Từ Xuyên Cốc có hơi tò mò mà nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói: "Mẹ Thiếu Ngu khi còn trẻ kiên nghị quyết đoán, rõ ràng rất xinh đẹp, nhưng lời nói lại quá thẳng thắn, tác phong làm việc còn cứng rắn hơn cả đàn ông nữa "Khi bà ấy và cha Thiếu Ngu chưa kết hôn, bà ấy đã dám cải trang thành nam giới và một mình ra chiến trường, trở thành phóng viên chiến trường nơi tiền tuyến và cũng là đồng chí nữ duy nhất vào thời điểm đó, bất luận là có bị trúng đạn hay địch phục kích, bà ấy vẫn giữ được bình tĩnh Nói đến đây, Từ Xuyên Cốc cười khổ, lắc đầu Ông đang nhớ lại hồi ức, trong mắt tràn ngập những tia sáng, ánh sáng này khiến khuôn mặt vốn nhợt nhạt của ông ấy trở nên hồng hào hơn một chút Nghĩ đến phong thái dũng cảm, không sợ hiểm nguy của Kỷ Thanh lúc còn trẻ, đây là những ký ức trân quý nhất của ông Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Yến Thiếu Ngu, từ giọng điệu này của Từ Xuyên Cốc thì ông ấy không hề coi mẹ của Thiếu Ngu như đồng đội đơn thuần [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Phải chăng kiếp trước giữa hai người này đã từng có một đoạn quá khứ khắc cốt ghi tâm Yến Thiếu Ngu lại rất bình tĩnh, không có phản ứng đặc biệt nào với lời nói của Từ Xuyên Cốc, có lẽ anh đã sớm biết điều đó Cố Nguyệt Hoài không còn bối rối với chuyện này nữa, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Từ Xuyên Cốc, nói: "Chú Từ, nếu chú cũng cho rằng cháu tốt, vậy thì sao không tiếp nhận ạ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Với lời nói của chú, con đường trở thành bác sĩ quân y của cháu cũng có thể dễ dàng hơn đôi chút Nói xong, cô sợ Từ Xuyên Cốc không đồng ý, lại nghiêm túc nói: “Đương nhiên, cho dù chú không đồng ý, cháu nhất định sẽ nghĩ cách khác, cùng lắm cũng chỉ khó hơn đôi ba phần, không thể gặp mặt Yến Thiếu Ngu chục năm mà thôi, cũng không có vấn đề gì đâu ạ Từ Xuyên Cốc nghe xong thì cười lớn Nếu không phải vết thương ở bụng dưới đang đau nhức, chắc chắn ông đã thoải mái cười ra tiếng Đúng như dự đoán, quả nhiên cô gái này không điềm đạm nho nhã như lúc mới gặp mặt Lời nói của cô ấy thật bóng gió, đây không phải là đang uy hiếp ông đấy sao Là một người chú luôn thương yêu con cháu, sao có thể làm cho cuộc sống của cô gặp khó khăn như vậy Để cho đôi vợ chồng son xa cách hai nơi, chục năm không gặp mặt Việc này đúng là làm cho ông phải bối rối, không muốn đồng ý cũng khó Yến Thiếu Ngu cũng bất lực nhìn cô, tuy vậy nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ ấm áp khiến người ta say đắm Anh không muốn Cố Nguyệt Hoài đến quân khu làm quân y, anh đã định trước là phải đi một con đường đầy nguy hiểm, mưa bom bão đạn, cô không an ổn ở lại nơi hậu phương, mà lao đến chiến trường chắc chắn sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng không cần phải nói cũng rõ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vốn dĩ anh muốn nói chuyện riêng với cô để cô từ bỏ ý định đáng sợ này Tuy nhiên, ánh nhìn vừa rồi cô dành cho anh rất phức tạp, giận dữ, bình tĩnh, và liều lĩnh Đó là quyết tâm từ bỏ mọi thứ để mà dũng cảm tiến về phía trước, không thể thay đổi được Kết quả như vậy khiến anh đau lòng, nhưng lại khó mà kìm nén được niềm vui đang dâng lên Trên đời này có một người như vậy, dù bạn ở đâu, đối mặt với điều gì, cũng sẽ không bao giờ chùn bước Anh từng không hiểu thứ tình cảm dính người đến phát chán kia giữa cha mẹ mình, nhưng bây giờ anh đã gặp được người thuộc về mình kia và chợt hiểu rằng từ nay trở đi, sẽ có người cùng anh bước đi trên con đường này, cùng nhau nỗ lực tiến về phía trước, vậy là đủ rồi Cố Nguyệt Hoài không biết Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ gì, chỉ im lặng nhìn Từ Xuyên Cốc, chờ đợi câu trả lời của ông ấy Nếu ông ấy đồng ý, cô sẽ sớm có thể báo danh ở thành phố Hoài Hải Từ Xuyên Cốc khẽ thở dài, lấy ra một cây bút từ trong túi áo khoác, nói với Yến Thiếu Ngu: “Đi lấy giấy cho tôi Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, sau đó xoay người đi ra ngoài lấy giấy Không lâu sau, anh quay lại, bên cạnh là người đã đi ra ngoài tìm Tống Lâm Rõ ràng anh ấy đã nghe thấy Yến Thiếu Ngu nói về chuyện Cố Nguyệt Hoài đã xử lý vết thương cho Từ Xuyên Cốc, vừa bước vào cửa đã hiếu kỳ nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, ngay sau đó ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hơn vào vết thương của Từ Xuyên Cốc: "Thủ trưởng, ngài thế nào rồi ạ?”
Từ Xuyên Cốc xua tay: "Tiểu Cố xử lý vết thương rất tốt, thương vong bên ngoài thế nào Anh ấy trả lời: "Đã kiểm soát qua ạ, mười tám người bị thương nặng, bảy người chết, số còn lại bị thương nhẹ Thư ký Bạch đã sắp xếp người để bắt đầu xử lý, tôi cũng gọi điện về quân khu, nhờ Thượng tá Ngô dẫn người qua hỗ trợ Từ Xuyên Cốc gật đầu: "Làm tốt lắm Lúc này, Cố Nguyệt Hoài đang đứng bên cạnh Yến Thiếu Ngu đột nhiên hỏi: "Xin hỏi đồng chí sĩ quan, vị khách nước ngoài từ nước M kia đang ở đâu vậy ạ Ông ta có bị thương không Nghe vậy, sĩ quan kia đứng dậy, chào Cố Nguyệt Hoài theo tiêu chuẩn quân đội: “Đồng chí, tôi tên Lý Đông Đông, không tính là sĩ quan, hôm nay đều nhờ có đồng chí, nếu không vết thương của thủ trưởng sợ là sẽ nghiêm trọng hơn.”
Nói xong, Lý Đông Đông nhìn Yến Thiếu Ngu, thấy anh khẽ gật đầu, nói: “Còn vị khách nước ngoài Charles mà đồng chí nhắc tới, ông ta chỉ một đòn đã mất mạng rồi Nghe vậy, trong lòng Cố Nguyệt Hoài hơi trầm xuống, chết rồi Xem ra suy đoán của cô là đúng, có người đang cố tình kích động mâu thuẫn giữa nước M và nước Z Charles có thể được cử đi đàm phán thỏa thuận với Tống Lâm, hiển nhiên bối cảnh không tầm thường Chuyện này có lẽ sẽ nâng lên cấp quốc gia Từ Xuyên Cốc trầm ngâm một lát rồi nói: “Đi gọi thư ký Bạch và Chủ tịch tỉnh Tống đến đây Lý Đông Đông gật đầu, quay người đi ra ngoài Từ Xuyên Cốc nhận giấy viết thư mà Yến Thiếu Ngu đưa tới, viết nguệch ngoạc vài dòng trên giấy bằng cây bút trong tay Ông ấy lập tức cất cây bút đi, lại lấy con dấu mang theo bên mình ra rồi đóng dấu vào dưới cùng của bức thư Ông ấy đưa phong thư cho Cố Nguyệt Hoài: "Tiểu Cố, cháu cầm lấy đi, chuẩn bị xong thì tới đây báo danh Cố Nguyệt Hoài cụp mắt nhìn lá thư trong tay, tên của cô và mục đích đến quân khu tám được ghi rõ ràng, bên phía cột người liên lạc còn viết tên "Từ Xuyên Cốc", con dấu in ở phía trên đó, là một phong thư giới thiệu đường hoàng ra dáng Trong mắt cô tràn đầy ý cười, cẩn thận cất kỹ lá thư giới thiệu trong tay, chân thành nói: "Cảm ơn chú Từ ạ Cảm ơn chú đã đưa cháu đến gần hơn mục tiêu của mình thêm một bước.