Bạch Kính nói xong thì dẫn đầu đi lướt qua Yến Thiếu Ngu, vốn từ đầu ông ta đã chẳng thèm đáp lời anh, giống như thể hai người họ là người xa lạ không quen biết Mặc dù ông ta không thích tác phong của Tống Lâm nhưng sóng gió của nhà họ Yến vẫn còn chưa lắng xuống, vẫn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của cấp trên, ông ta hỏng não mới nói chuyện với anh Hơn nữa, không có nhà họ Yến, Yến Thiếu Ngu chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nói tới mà thôi Đối với hành động của ông ta, Yến Thiếu Ngu không có biểu cảm gì cũng hoàn toàn không quan tâm Tống Lâm lạnh mặt nhìn Cố Nguyệt Hoài một lúc lâu rồi mới nhanh chân đuổi theo Bạch Kính Ở phía sau, khóe miệng Thạch Bác hơi giật giật, sắc mặt anh ta liên tục thay đổi hết xanh rồi lại đỏ Anh ta nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt phức tạp khó mà hình dung được, vậy mà anh ta lại nghĩ sai, ngay từ đầu Cố Nguyệt Hoài đã là người của Yến Thiếu Ngu, cô tiếp cận Tống Kim An không phải là vì muốn trèo cao mà chỉ muốn lợi dụng Cố Nguyệt Hoài chẳng nhìn anh ta, kéo Yến Thiếu Ngu rời đi Hai người họ đi xuống lầu, nhìn đám người bận rộn bên dưới rồi đi thẳng vào trong sân mà không ở lại lâu hơn nữa Người bị thương trong sân đã được mang đi, còn về những người chết, từng cỗ thi thể dùng ga giường trắng phủ lên được đặt sát nhau dưới mái hiên hội trường, có vài người đang lớn tiếng khóc Cố Nguyệt Hoài không nhìn thêm nữa mà đi về bên cạnh xe cùng với Yến Thiếu Ngu Chất lượng của xe quân sự không cần phải nói gì nhiều, sau khi hai người lên xe, Cố Nguyệt Hoài nhìn anh, thẳng thắn hỏi: “Anh biết người ra tay tối nay là ai không Charles chết nhưng anh trông không có vẻ gì là ngạc nhiên cả!”
Mặc dù cô đang nghi ngờ là người nước khác gây ra để nhấc lên chiến tranh loạn lạc, nhưng vừa nghe thấy Charles chết, cho dù là Lý Đông Đông hay Từ Xuyên Cốc cũng như là Yến Thiếu Ngu thì đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí ánh mắt của ba người họ còn chẳng có một tia dao động nào Phải biết rằng nếu đúng là có người nước ngoài cố ý gây ra chiến loạn, vậy người đứng mũi chịu sào, bị liên lụy chính là chiến sĩ trong quân khu Bọn họ dùng chính thân thể bình phàm của mình để chiến đấu nơi tiền tuyến bảo vệ cho những người dân thường ở phía sau lưng họ được an toàn Đây không phải là những lời để ca tụng đấng anh hùng cứu thế, mà đây là dùng máu, dùng tính mạng của họ để đúc ra phòng tuyến an toàn Tay cầm lái của Yến Thiếu Ngu dừng lại, có vẻ như anh không ngờ rằng Cố Nguyệt Hoài lại nhạy cảm như thế Anh không trả lời thẳng vấn đề mà nói: “Chúng ta về nhà khách lấy đồ đã, chờ khi mọi chuyện đã được xử lý xong anh đưa em cùng về quân khu, giấy đăng ký kết hôn không thể thiếu chữ ký của em được, ký sớm cũng có thể nhanh chóng xác minh sớm.”
Giọng nói Yến Thiếu Ngu rất bình tĩnh, anh vừa nói chuyện vừa vươn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Cố Nguyệt Hoài Cố Nguyệt Hoài bất mãn, hàng lông mày nhíu lại, nói: “Rốt cuộc cái chết của Charles là đã có chuyện gì xảy ra?”
Yến Thiếu Ngu nổ máy xe, rời khỏi đại viện thị ủy đang hỗn loạn Nghe Cố Nguyệt Hoài hỏi, anh nhìn thoáng qua cô một chút, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Chuyện này không quan trọng Anh hỏi em trước, trở thành quân y là thế nào Em quyết định chuyện này khi nào, sao không thương lượng với anh?”
Giọng nói anh lạnh lẽo, còn có chút nặng nề, cho dù mọi việc đều đã kết thúc nhưng chỉ cần nói tới chuyện này, trong lòng anh đều cảm thấy không thoải mái Nếu không phải vì anh, sao cô lại bỏ công việc tốt như vậy để chạy tới quân đội ngàn dặm xa xôi sống cuộc sống khổ cực thế này chứ Cố Nguyệt Hoài thấy Yến Thiếu Ngu không muốn nói tới chuyện của Charles thì không khỏi trừng mắt liếc nhìn anh một cái Cô chậm rãi không nhìn anh nữa, giọng điệu bình bình không nhanh không chậm như đang nói chuyện phiếm: “Làm quân y có gì không tốt Vẫn có thể lấy được quân công.”
Quân y là bác sĩ, cũng là quân nhân, phải đồng hành cùng bộ đội chiến đấu nơi tiền tuyến Quả thực là có thể dễ dàng lấy được quân công Yến Thiếu Ngu biết không thể nghe được lời dễ nghe nào từ chỗ cô, anh thầm than một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô, giọng điệu dịu dàng và chậm rãi: “Nguyệt Hoài, anh biết tâm ý của em Nhưng mà quân y cũng là lực lượng bảo vệ đất nước, phải có giác ngộ hy sinh tới giọt máu cuối cùng Thời cuộc bây giờ bất ổn, rất có thể sẽ phải ra tiền tuyến, đó không phải chỗ em nên tới.”
“Hơn nữa, mặc dù chú Từ cho em thư giới thiệu, nhưng tới quân đội thì em vẫn phải huấn luyện theo hệ thống quân đội để có đủ tư cách trở thành người trợ giúp binh lính, những chuyện này không dễ dàng chút nào.”
“Nếu em muốn làm bác sĩ có thể lựa chọn các bệnh viện gần đó chứ không phải gia nhập quân đội.”
Trước giờ Yến Thiếu Ngu là người ít nói, nhưng tối hôm nay miệng anh không ngừng hoạt động, nói đi nói lại mấy lần những chỗ không tốt của quân y, ý đồ muốn dùng nó để khuyên Cố Nguyệt Hoài rút lui, mặc dù anh biết chỉ phí công mà thôi Cho dù hai người họ quen biết không lâu lắm nhưng anh biết rõ tính cô bướng bỉnh, nếu đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không lùi bước, tâm vững như sắt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô là người có kế hoạch và mục tiêu của riêng mình, giống như khi cô đối xử với Điền Tĩnh, cho dù cơ hội không tốt nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết cô cũng sẽ hoàn tất một đòn để giết chết người khác, thật ra những người từ trong xương cốt đã có máu liều như cô vốn rất thích hợp để trở thành người lính Nếu anh và Cố Nguyệt Hoài chỉ là bạn bình thường, vậy anh sẽ vui mừng vì có thêm một chiến hữu ở phía sau có thể yên tâm giao phó tính mạng và gia đình Nhưng Cố Nguyệt Hoài là người yêu anh, là người anh muốn sống chung cả đời, từ tận sâu trong đáy lòng, anh không hy vọng cô giống như anh, sống những ngày ăn bữa nay lo bữa mai, anh muốn phấn đấu trên tiền tuyến, ngoại trừ việc sửa lại án sai cho nhà họ Yến, còn là vì hy vọng người nhà có thể có cuộc sống bình yên, mà người nhà của anh, đương nhiên cũng bao gồm cả cô Cố Nguyệt Hoài trừng mắt, tay vuốt ve lớp kén trên ngón cái của Yến Thiếu Ngu, ánh mắt hờ hững Cô nói: “Anh có nói nhiều hơn nữa thì cũng vậy, em sẽ không lùi bước.”
Yến Thiếu Ngu dừng xe, ánh mắt nhìn qua kính xe nhìn ra phía trước, nhìn chằm chằm con đường tối đen không thấy điểm tới Ngón tay anh chậm rãi ghì chặt lấy tay lái, nhịp tim còn chưa tới mức độ đập nhanh điên cuồng thì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Cố Nguyệt Hoài tiếp tục vang lên: “Con người sống cả đời có khi vĩnh viễn cũng không biết ngày mai và chuyện ngoài ý muốn cái nào tới trước, em muốn bất kỳ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh anh.”
Đối với người khác thì đây có lẽ là lời tâm tình, nhưng bản thân cô biết đây là cảm xúc thật sự của cô [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cho dù mối thù trong lòng vẫn chưa thể lắng xuống nhưng quan trọng nhất vẫn là người nhà khỏe mạnh, có thể ở bên cạnh người mình yêu từ bình minh tới hoàng hôn, cơm ngày ba bữa, trải qua bốn mùa, thế là đủ Nhưng bất kể là cô hay là Yến Thiếu Ngu thì số mệnh đã định là không thể nào có những ngày bình yên Con đường của Yến Thiếu Ngu đã định trước là chiến đấu ở tiền tuyến, dùng mạng mình đổi lấy chiến công Nếu anh không thể ở gần cô, vậy tất nhiên cô cần phải tới gần anh, cô tình nguyện bảo vệ xung quanh anh, dùng năng lực của mình để cả hai có thể sống tốt Tiếng tắt máy xe vang vọng bên tai, một chốc sau, eo Cố Nguyệt Hoài bị giữ lấy, một nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ xông tới, không hề khách sáo rơi lên môi cô, trong nụ hôn còn có vẻ quyết tâm dốc hết hơi sức Cố Nguyệt Hoài không sợ đau, đôi mắt như đá mắt mèo mở thật to rồi đáp lại nụ hôn của Yến Thiếu Ngu Không biết đã qua bao lâu, Yến Thiếu Ngu mới đơn phương kết thúc nụ hôn điên cuồng này Trong xe trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc Một lát sau, anh đột nhiên ho nhẹ một cái, chắc là vừa bị sặc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên nhìn Yến Thiếu Ngu, cô nương theo ánh sáng trong xe, nhìn gương mặt ửng đỏ nhàn nhạt của anh thì bật cười ha ha, cái người này, dáng vẻ xấu hổ giống như được trang điểm vậy, càng đẹp trai hơn.