Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 402: Ký túc xá tạm thời dành cho người nhà





Cá mập hổ mất sự kiên nhẫn, nó lặn xuống lao tới, cắn vào chân sau của rùa biển
Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn rùa biển giãy giụa, không lâu sau, trên mặt biển chỉ còn lại một mảng máu đỏ tươi, rất chói mắt, nhưng Cố Nguyệt Hoài lại cong môi cười, cảm xúc trong mắt cực kỳ hờ hững
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Đông Đông chú ý tới nụ cười của Cố Nguyệt Hoài, anh ấy nuốt nước miếng một cái, dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, vô vị nói: "Nguyệt Hoài, vậy mà cô còn có thể cười
Thật sự là nữ trung hào kiệt.”
Trên thực tế, Lý Đông Đông đang điên cuồng gào thét trong lòng, anh ấy vốn cho rằng Cố Nguyệt Hoài là em gái xinh đẹp ngọt ngào, ai ngờ lòng dạ cô lại sắt đá như vậy, anh ấy còn tính chuẩn bị làm việc tốt ra tay cứu rùa biển, chỉ chờ cô mở miệng, ai mà có ngờ kết quả cuối cùng là thế này đâu
Một cảnh tượng tàn khốc như vậy, không cần nói là phụ nữ, ngay cả một người đàn ông như anh ấy nhìn mà cũng sợ hãi
Cố Nguyệt Hoài nhìn mặt biển đỏ dần dần đi xa, giọng nói rất bình tĩnh: "Quy luật tự nhiên, kẻ nào mạnh thì sống thôi
Nếu không muốn bị ăn thì phải cố gắng mạnh mẽ hơn, bơi chậm như vậy, không ăn nó thì ăn ai đây
Kiếp trước cô chính là người như thế, cho nên rơi vào kết cục thê thảm, khi một lần nữa quan sát một trận chém giết, trái lại càng có thể dấy lên lòng thù hận và tâm huyết trong lòng cô, nếu không sống trong cuộc sống thoải mái lâu quá, cô sợ là mình cũng sẽ giống với rùa biển, bị giết mà chẳng biết tại sao
Nghe vậy, Lý Đông Đông sửng sốt, nhưng lại cảm thấy cách nói này rất có lý
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt có chút sầu lo
Anh vẫn luôn biết Cố Nguyệt Hoài là người có chuyện cũ, có bí mật, nhưng anh chưa bao giờ hỏi cô, nếu như cô sẵn lòng, có lẽ vào một ngày nào đó cô sẽ nói cho anh biết, nhưng nếu cô vẫn không đề cập tới, vậy chứng tỏ cô vẫn chưa muốn nói
Cô muốn sóng vai đồng hành cùng anh, còn anh sao lại không muốn cơ chứ
Anh hy vọng mình có thể trở thành chỗ dựa của cô, tiếc là cô chưa bao giờ là một cô gái mà tay trói gà không chặt, cho dù gặp phải bầy sói, cô cũng có thể cùng đối mặt với anh, một cô gái như vậy làm cho anh vừa đau lòng vừa kiêu ngạo
Yến Thiếu Ngu đưa tay nắm chặt lấy tay Cố Nguyệt Hoài, tay cô lạnh lẽo, tựa như nắm một cục nước đá
Anh nhíu mày: "Bên ngoài quá lạnh, quay về khoang thuyền thôi.”
Cố Nguyệt Hoài không từ chối, khom lưng đi theo anh vào trong khoang
Lý Đông Đông đứng trên boong thuyền, chỉ vào mũi mình, giọng điệu vừa khó chịu vừa tức giận: "Một người to lớn chừng như tôi thế này mà hai người cũng bỏ quên được à
Hai người này giỏi thật
Không được, phải viết thư về, nhờ người nhà tìm người yêu thôi.”
Nói xong, anh ấy lắc đầu, cũng đi theo chui vào trong khoang thuyền
Trong khoang thuyền không nhóm lửa, cũng không ấm áp mấy, nhưng tóm lại là có thể chắn gió, Cố Nguyệt Hoài ngồi một hồi cơ thể mới ấm hơn một chút, cô nhìn về phía cửa khoang, nói với Yến Thiếu Ngu: "Em không sao, anh đi xem chú Từ thế nào rồi.”
Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, đứng dậy đi vào buồng nhỏ trong khoang thuyền
Gian phòng chật hẹp, chỉ đặt một cái giường đơn sơ, Từ Xuyên Cốc nằm ở đó nhắm mắt ngủ say, bác sĩ thì ngồi ở một bên, chống đầu ngủ gà ngủ gật, lúc Yến Thiếu Ngu đi vào hai người cũng chưa tỉnh, rõ ràng là vô cùng buồn ngủ
Yến Thiếu Ngu bước tới sờ trán Từ Xuyên Cốc, cũng không có bị sốt, ông ấy chỉ là mệt mỏi mà ngủ thiếp đi
Lúc này, Lý Đông Đông ghé qua vai anh, nhỏ giọng hỏi: "Thủ trưởng không sao chứ?”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày nhìn anh ấy, không nói gì, anh chỉnh góc chăn cho Từ Xuyên Cốc xong, xoay người rời khỏi phòng
Lý Đông Đông đuổi theo, còn cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, chợt tức giận nói: "Ánh mắt đó của cậu là sao đấy
Lần làm nhiệm vụ này thủ trưởng bị thương, khi hai ta trở về không chừng còn có thể bị phạt, cậu không lo lắng một chút nào sao
Yến Thiếu Ngu chậm rãi trả lời: "Lo lắng cái gì, vốn là do không làm tròn chức trách, bị xử phạt không phải là chuyện nên chịu sao?”
Lý Đông Đông bĩu môi: "Coi như tôi chưa nói.”
Cố Nguyệt Hoài không để ý tới màn đấu võ mồm của hai người, cô cảm giác được tốc độ của thuyền đã chậm lại, tò mò nói: "Có phải sắp tới rồi hay không
Lý Đông Đông kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Đúng vậy, cảm giác của cô nhạy cảm thật, hẳn là sắp cập bờ rồi.”
Ước chừng khoảng mười phút sau, cuối cùng chiếc thuyền cũng chậm rãi dừng lại, có điều cảm giác trôi nổi trên mặt biển cũng càng rõ ràng hơn
Khi Cố Nguyệt Hoài bước ra khỏi khoang thuyền, đập vào mắt cô chính là bến tàu rất lớn đối diện boong thuyền, có rất nhiều thuyền đỗ ở bến tàu, đều là thuyền quân dụng, phía trên đánh dấu những con số khác nhau, nhìn vô cùng đồ sộ
Mà trên bãi cát cách bến tàu không xa, cứ cách ba mét lại có một quân nhân đứng ở đó, trên lưng bọn họ đeo súng ống, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng không chớp, bộ dạng không tức giận nhưng vẫn có thể toát ra khí chất uy nghiêm, nhìn thôi cũng khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào
Từ Xuyên Cốc được nâng ra, Yến Thiếu Ngu dẫn Cố Nguyệt Hoài xuống bến tàu
Khi đi ngang qua những người lính canh phòng đóng quân trên bờ cát, bọn họ đều giơ tay thực hiện động tác chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội với Từ Xuyên Cốc
Còn người ngoài rất dễ khiến cho người khác chú ý như Cố Nguyệt Hoài đây, cũng không lôi kéo sự chú ý từ bọn họ, hiển nhiên là bởi vì cô đang đi cùng Từ Xuyên Cốc, có một số đặc quyền nhất định, nếu không thì ở một nơi được canh gác nghiêm ngặt như thế này, sợ là không ai dám lên đảo
Đoàn người lại đi bộ gần một km, một bức tường vây lớn nhìn không thấy điểm cuối hiện ra trước mắt, tường vây rất cao, phía sau còn có trạm canh gác, trông vô cùng trang nghiêm, thỉnh thoảng trong tường vây lại vang lên những tiếng còi
Cố Nguyệt Hoài nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu, không khỏi nín thở im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quân khu quả là nơi nghiêm túc và trang trọng nhất, cô cảm thấy chính mình mà nói nhiều thêm hai câu cũng có cảm giác xúc phạm
Yến Thiếu Ngu nghiêng mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh ở đây.”
Khoé môi Cố Nguyệt Hoài cong lên, khi cánh cửa dần mở ra, cô cũng lần đầu tiên bước vào nơi cô sẽ sống lâu dài trong tương lai
Chỉ là lúc vào cửa xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cô là nhân viên từ bên ngoài đến thăm người thân, cần phải làm đăng ký
Với thân phận hiện tại của Yến Thiếu Ngu, người nhà quân nhân không thể để ở trong quân khu, nhưng khi Cố Nguyệt Hoài lấy ra thư giới thiệu của Từ Xuyên Cốc, sự việc đã được giải quyết dễ dàng, lính canh phòng kiểm tra xong, kính chào theo nghi thức quân đội với Cố Nguyệt Hoài
Ở trong quân khu, bác sĩ quân y có địa vị rất thiêng liêng, tuy họ là sĩ quan hậu cần không vác súng nhưng có cống hiến rất lớn, một vài bác sĩ quân y dày dặn kinh nghiệm sau khi về hưu đều được quốc gia sẽ bố trí nhà ở, thậm chí là sắp xếp công việc cho con cái
Quân khu tám rất lớn, khu vực phân chia cũng nhiều như lông trâu
Yến Thiếu Ngu trực tiếp đưa cô tới ký túc xá tạm thời dành cho người nhà của quân đoàn một linh tám, đây là một dãy ký túc xá được trang trí đơn giản, vách tường trắng như tuyết vừa nhìn qua đã biết là mới sơn, lúc cô tới trời vừa mới tờ mờ sáng, có mấy người phụ nữ đang xếp hàng múc nước trong sân
Ký túc xá không có phòng chứa nước, chỉ có một cái giếng nước kiểu cũ
Khi Yến Thiếu Ngu dẫn Cố Nguyệt Hoài tới, một vài người còn mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên
Trong quân khu toàn là những người đàn ông thô lỗ, nào có gặp được cậu thanh niên trai tráng trẻ tuổi tuấn tú đẹp mắt như vậy
Còn có cô gái này nữa, khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn, như thể có thể véo ra nước, nhìn hai người như đôi kim đồng ngọc nữ này, thật là chói mắt
Cố Nguyệt Hoài vô cùng khách sáo mỉm cười với các cô ấy, sau này theo quân, không chừng còn sẽ trở thành hàng xóm với nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trái lại Yến Thiếu Ngu không có phản ứng gì, anh dẫn Cố Nguyệt Hoài trực tiếp đi lên lầu ba
Anh mở cửa bằng chìa khóa lấy từ chỗ lính canh phòng, trong phòng sạch sẽ, không có người khác ở, nhưng có đầy đủ bàn ghế mọi thứ, anh mím môi nói: "Anh phải đi huấn luyện dã ngoại, không thể ở cùng em, buổi trưa anh tới dẫn em đến căn tin.”
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài nhếch lên, cười nói: “Em không sao đâu, anh mau đi đi, em còn phải thu dọn phòng nữa.”
Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, lưu luyến xoay người bước đi
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.