Trước khi Cố Nguyệt Hoài nở nụ cười liền nghe Từ Xuyên Cốc nói: “Nhưng thời gian để nghỉ kết hôn theo quy định chỉ có ba ngày thôi, chỉ sợ còn không đủ thời gian để qua lại đi Thôi, chuyện này cứ để quân đội sắp xếp vậy.”
Dứt lời, Từ Xuyên Cốc nâng ly trà lên và khẽ nhấp một ngụm, nhưng ánh mắt lại vẫn dừng lại lên trên người Cố Nguyệt Hoài, nụ cười trên môi ông cũng càng đậm Cố Nguyệt Hoài nhìn Từ Xuyên Cốc bằng một ánh mắt có chứa nhiều tâm trạng phức tạp, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ, tức giận nói: “Chú Từ, một câu này của chú ngắt nhịp đủ ba lần, đúng là không sợ bị cháu ngắt lời, thôi, cứ để cháu tự về đi.”
Đúng lúc cô chuẩn bị đi thành phố Phong một chuyến trên đường trở về, Yến Thiếu Ngu đi theo cũng không tiện Ai ngờ, cô vừa mới nói xong thì Yến Thiếu Ngu cầm cổ tay của cô: “Anh đã xin nghỉ mười ngày.”
Nghe vậy, khóe miệng của Cố Nguyệt Hoài giật giật: “Anh đúng là nhịn giỏi thật đấy, còn liên thủ với chú Từ trêu cả em nữa.”
Yến Thiếu Ngu tạm dừng lại một chút, giọng điệu mang theo một chút tội nghiệp: “Nhưng mà vẫn chưa được duyệt phép.”
Cố Nguyệt Hoài cảm giác cứ như hơi thở bị nghẹn lại ở trong cổ họng, không nói được nên lời “Ha ha ha.” Từ Xuyên Cốc thoải mái cười to, nếu không phải sợ ảnh hưởng tới vết thương ở bụng dưới thì e là miệng vết thương đã bị rách toạc ra mất Chú Bình đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột, cuối cùng cũng chỉ phải cười theo, ánh mắt ông vui vẻ nhìn Cố Nguyệt Hoài Từ khi nhà họ Yến xảy ra chuyện cho đến bây giờ, trên mặt của thủ trưởng và Thiếu Ngu cũng mất đi nụ cười, đã lâu rồi hai người không được thả lỏng như vậy Đúng lúc này, điện thoại được cố định ở trên bàn trà đột nhiên vang lên Nụ cười của Từ Xuyên Cốc biến mất và sắc mặt của ông cũng trở nên nghiêm túc Ông ấy bước về phía trước và cầm điện thoại lên, giọng điệu bình tĩnh nhưng tỏ ra sự nghiêm túc: “Tôi là Từ Xuyên Cốc, mời nói.”
Đầu điện thoại bên kia nói một hồi lâu, sắc mặt của Từ Xuyên Cốc càng lúc càng lạnh hơn, đến cuối cùng, chỉ nghe ông ấy nói một câu: “Áp giải về, chuyện này không thể nhân nhượng, nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp!”
Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu nhìn nhau, sắc mặt hai người đều lạnh hơn Từ Xuyên Cốc cúp điện thoại, trông có vẻ tâm sự nặng nề mà ngồi xuống ghế sô pha Ông ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi, nhưng rồi lại nghĩ có Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh nên thôi Cuối cùng ông không nói gì, khoát tay nói: “Được rồi, trở về đi, rảnh rỗi thì dẫn Tiểu Cố đi đăng ký, tôi sẽ phê duyệt cho cậu Hai ngày nữa thì về nhà một chuyến cùng với Tiểu Cố, cậu xử lý tốt mọi chuyện rồi đến đây.”
Yến Thiếu Ngu nhìn chằm chằm Từ Xuyên Cốc, không nói gì mà chỉ kéo Cố Nguyệt Hoài chào tạm biệt rồi rời đi Trên đường, Cố Nguyệt Hoài vốn định hỏi về cuộc điện thoại lúc nãy, nhưng nhìn khuôn mặt không có chút cảm xúc gì của Yến Thiếu Ngu, cô cũng không lên tiếng nữa Đi được một đoạn, cô chợt nghe thấy có người gọi tên Yến Thiếu Ngu, ngẩng đầu nhìn lại, là một người đàn ông trẻ tuổi “Thiếu Ngu, Thiếu Ngu Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu, cậu đến chỗ của thủ trưởng thật sao?” Người đàn ông chạy chậm tới, mặc dù là đang nói chuyện với Yến Thiếu Ngu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài, sự hiếu kỳ trong mắt của người này như muốn bật ra ngoài Người này cao to, lúc cười lên còn có cảm giác rất ngốc nghếch, trông không được thông minh cho lắm Cố Nguyệt Hoài mỉm cười lịch sự với anh ấy, tính tình của Yến Thiếu Ngu rất cương quyết và lãnh đạm, có thể làm bạn tốt cùng anh ấy, ngày thường ở trong bộ đội nhất định tiếp xúc rất nhiều, nếu như không đoán sai, chắc hẳn là bạn cùng phòng Yến Thiếu Ngu nhìn anh ấy một cái rồi giới thiệu với Cố Nguyệt Hoài: “Mạnh Hổ, là bạn cùng phòng của anh.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài hơi ngừng lại, đột nhiên nhìn về phía Mạnh Hổ, trong mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt “Xin chào đồng chí, tôi là Mạnh Hổ, bạn cùng phòng tốt nhất của Thiếu Ngu, cô gọi tôi là Hổ Tử là được, tôi là người địa phương ở thành phố Hoài Hải, nhân tiện, cô có chị em nào không Là mấy người chưa kết hôn ý.”
“Ha ha ha, tôi là người trung thực, đối xử với mọi người hiền lành, cô hỏi Thiếu Ngu thì biết, tôi là người rất đáng tin cậy!”
Mạnh Hổ lợi dụng cơ hội này mà tự giới thiệu bản thân anh ấy một phen Cô Nguyệt Hoài cười một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Để cậu thất vọng rồi, nhà tôi chỉ có mình tôi là con gái.”
Mạnh Hổ và Lý Đông Đông, tính tình cả hai đều rất vô tư, cũng có điểm giống nhau là đều rất muốn tìm người yêu Nghe Cố Nguyệt Hoài nói như vậy, sắc mặt của Mạnh Hổ liền xụ xuống Anh ấy gắng gượng cười: “Không, không có gì, sau này nếu cô có gặp cô gái nào phù hợp thì có thể giới thiệu cho tôi.”
“Được.” Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, trái lại còn đồng ý một cách vô cùng không khách sáo Mạnh Hổ người này, đời trước cô cũng có nghe qua, cũng giống như Hạ Lam Chương, đều là chiến hữu thân thiết mà Yến Thiếu Ngu hay nhắc đến [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tuy nhiên, kết cục sau này của anh ấy là chôn thân nơi tiền tuyến, bị bom đạn nổ chia năm xẻ bảy, thậm chí không thể tìm được thi thể anh ấy trở về Cô có ấn tượng sâu đậm là bởi vì lúc Yến Thiếu Ngu nói với cô về chuyện của Mạnh Hổ, anh đã uống rất nhiều rượu Đó là lần đầu tiên mà cô thấy anh chán nản như vậy, giọng điệu trầm thấp lại cô đơn: “Hổ Tử nói, chờ nhiệm vụ kết thúc thì cậu ta sẽ trở về kết hôn.”
“Đồng chí, cô đúng là người tốt!” Mạnh Hổ vẻ mặt cảm kích, nếu không phải có Yến Thiếu Ngu ở bên cạnh, anh ấy còn định bắt tay với Cố Nguyệt Hoài, đây là người yêu của bạn cùng phòng sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không, là ân nhân muốn giới thiệu người yêu cho anh ấy mới đúng Yến Thiếu Ngu hơi mím môi, nói: “Huấn luyện của buổi chiều sắp bắt đầu rồi, anh đưa em về trước.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Đã đến đây rồi, em có thể tự đi về được, đừng lo lắng cho em, đi đi.”
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài một lúc, khẽ ừ một tiếng, không chào hỏi Mạnh Hổ liền quay đầu rời đi “Này Cậu chờ tôi một chút, chờ một chút!” Mạnh Hổ hét to, ngượng ngùng mà quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài cười rồi mới đuổi theo, bóng dáng của hai người biến mất khỏi góc rẽ rất nhanh Cố Nguyệt Hoài thu lại nụ cười bên môi, thở hắt một tiếng, trở về kí túc xá Cô vừa đi, Yến Thiếu Ngu lại từ góc rẽ đi ra, vẻ mặt của Mạnh Hổ mờ mịt rồi chọc cánh tay của anh: “Xảy ra chuyện gì với cậu vậy Không tiễn người yêu về thì thôi, còn lừa người ta, cái loại như cậu mà cũng có thể có người yêu à?”
“Đừng có đi theo tôi.” Yến Thiếu Ngu liếc nhẹ anh ấy rồi đi về chỗ ở của Từ Xuyên Cốc Mạnh Hổ tức không chịu được, vung hai quyền về phía bóng lưng của Yến Thiếu Ngu, bất mãn nói thầm: “Không đi theo thì không đi theo, ai mà thèm, cậu chờ đó, tôi nhất định sẽ vạch trần cậu trước mặt ân nhân!”
*
Cố Nguyệt Hoài trở về kí túc xá, ngồi trên chiếc giường mỏng, nhếch môi, sắc mặt có chút khó chịu Cô hiểu rất rõ Yến Thiếu Ngu, anh sẽ không bỏ phí bất kỳ cơ hội nào để lập công, mà cuộc điện thoại kia của Từ Xuyên Cốc, rõ ràng chính là một cái cơ hội, cô nhìn ra được thì Yến Thiếu Ngu cũng sẽ nhìn ra được Sau một lúc lâu, Cố Nguyệt Hoài cười khổ một tiếng, đã sớm biết anh là người như vậy, cô còn phải bực bội làm gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô hiểu anh, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng đối với sự lựa chọn của anh, cô cũng sẽ tôn trọng Dù sao thì Yến Thiếu Ngu cũng phải gánh vác rất nhiều chuyện, nhất định phải từng bước một tiến về phía trước, những chuyện này đều phải rèn luyện qua mưa bom bão đạn Anh không nói là sợ cô sẽ lo lắng, trong lòng cô biết rõ Tự an ủi một phen, gương mặt của Cố Nguyệt Hoài dần trở lại vẻ hồng hào Cũng không có gì đáng lo lắng, dù sao qua bao nhiêu năm ở đời trước, anh đều không xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn bình an đi tới cuối, tự dọa mình mới là đáng sợ nhất.
Thôi, ngược lại cô muốn xem buổi tối khi Yến Thiếu Ngu trở về thì sẽ nói chuyện như thế nào