Cô không đi đến chỗ của Hình Kiện trước mà đến vùng nông thôn cách đó không xa để tìm nhà hầm bỏ không Nói là ở tạm thời, thanh toán mười đồng tiền thuê một năm, chủ nhà nghe vậy liền vui vẻ đưa chìa khoá cho cô Nơi này hẻo lánh, với lại ở nông thôn thì mỗi căn nhà đều cách nhau khá xa, cho dù có tiếng động lớn gì thì cũng không có ai chú ý tới Cô lấy hơn một nửa lượng thức ăn và trứng trong không gian Sumeru ra, nhà hầm lúc ban đầu còn trống trơn giờ bỗng chốc được chất đầy lương thực, nhìn vô cùng lạ thường., Suy nghĩ một chút, Cố Nguyệt Hoài bèn thả phần lớn gà và thỏ vào trong căn phòng nhỏ Có nhiều gà và thỏ ở trong không gian Sumeru cũng rất phiền phức, nếu bán được thì cũng coi như giải quyết được một vấn đề lớn Sau khi khóa cửa cẩn thận, cô đi theo con đường nhỏ tới chỗ của Hình Kiện Mặc dù lần trước cô đã rời đi trong sự mơ hồ, nhưng phương hướng đại khái thì cô vẫn nhớ Đã qua mấy ngày rồi nhưng tuyết đọng ở trên đường vẫn chưa được tan đi, khắp nơi đều vắng vẻ yên tĩnh Sắc trời dần tối đi, nhưng Cố Nguyệt Hoài lại không sợ, cô giẫm lên ánh trăng, đi đến chỗ của Hình Kiện Ở đây ban đêm trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng le lói từ trong mấy căn nhà gạch vuông lụp xụp Thường ngày ở đây đều là chỗ tụ tập của mấy kẻ lang thang bình thường Cho dù có người đến đây kiểm tra thì cũng không thấy có điều gì bất thường, sự bất thường duy nhất có lẽ chính là căn nhà thiếc được ngụy trang thành nhà tranh kia Lúc cô đến thì đang là giờ ăn tối, trong nhà hơi nóng lượn lờ Cô đi thẳng tới căn phòng, nơi cô đã trò chuyện với Hình Kiện lần trước, cô gõ cửa thì tiếng la hét om sòm từ bên trong căn phòng bỗng nhiên im bặt Không lâu sau, giọng nói vừa non nớt vừa căng thẳng của Hổ Tử vang lên: "Ai Ai đó Khi nghe thấy tiếng nói của Hổ Tử, môi của Cố Nguyệt Hoài cong lên, tốt bụng nói: "Là tôi, Cố Nguyệt Hoài Đột nhiên nghe được cái tên này, căn phòng trở nên im lặng Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân mạnh mẽ lại vang lên, sau đó cánh cửa của căn nhà thiếc bị đẩy ra, khuôn mặt đẹp trai nhưng có phần hung dữ của Hình Kiện xuất hiện trước mắt Trên người của anh ta có khí thế của bọn cướp, nhìn Cố Nguyệt Hoài một lượt từ đầu đến chân, ngạc nhiên nói: "Cô đến thật à Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ta một cái, cười nhạt: "Anh hỏi vậy là sao Không phải là đã thỏa thuận rồi, chẳng lẽ anh đổi ý hả Hình Kiện nghe vậy thì xấu hổ cười Nhìn dáng vẻ mảnh mai xinh đẹp của cô, lại nghĩ đến thủ đoạn mà cô đã dùng để đối phó với anh ta, thì lúc này anh ta nào dám nói câu đổi ý Huống chi đây còn là chuyện mà hai bên đều có lợi, anh ta còn đang sợ cô không đến, tưởng cô đang giỡn chơi với anh ta đó Cố Nguyệt Hoài lướt qua người anh ta mà nhìn vào trong phòng: "Không mời tôi vào à "Vào đi, vào đi Hình Kiện mở rộng cửa, chào đón Cố Nguyệt Hoài đi vào Trong phòng ấm áp, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo ở bên ngoài [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong phòng có rất nhiều người đang ngồi, có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả mọi người đều vây quanh cái lò sưởi, cầm cái chén bể và sứt mẻ mà húp cháo Tuy nhiên, khi Cố Nguyệt Hoài vừa bước vào đã ngay lập tức đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, mọi người ngay cả cháo cũng ngừng húp "Aaaaa ——" Hổ Tử vừa thấy cô liền kích động la lên, ngay cả con mắt còn lại cũng sáng lấp lánh Nhưng khi cậu bé cúi đầu nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình, thì lại không dám bước đến chạm vào Cố Nguyệt Hoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng tràn ngập sự xấu hổ Cố Nguyệt Hoài nhìn Hổ Tử, nở nụ cười ấm áp, rồi đi đến vuốt nhẹ đầu Hổ Tử: "Nhóc còn nhớ tôi không Hổ Tử dùng sức gật đầu thật mạnh, cậu bé cười mà khóe miệng kéo đến tận mang tai, ngón tay của cậu bé thì lại chỉ vào chỗ giường đất, có ý mời cô ngồi xuống Cố Nguyệt Hoài gật đầu, kéo tay của Hổ Tử đi ngồi xuống Ở giường sưởi còn có một cô bé đang ngồi, cũng mặc bộ quần áo bẩn thỉu, tóc rối rắm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại rất sạch sẽ Cô bé cũng giống Hổ Tử, có đôi mắt ngây thơ trong sáng Tuy nhiên, cô bé cũng là một đứa trẻ bị khuyết tật như Hổ Tử, một bên ống quần được thắt lên thành một nút, bên trong trống rỗng, một chân của cô bé đã không còn Nghĩ đến lí do cô bé bị như vậy thì trong lòng của Cố Nguyệt Hoài cảm thấy chua xót Cố Nguyệt Hoài xoa đầu cô bé, nhẹ giọng nói: "Em tên gì vậy Không biết là vì giọng nói của cô quá nhẹ nhàng hay là vì cái mùi hương xa lạ nhưng lại gần gũi này, cô bé cũng không trốn tránh, lại còn chớp đôi mắt long lanh của mình, nhỏ giọng nói: "Hân, Hân Nhi ạ Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Cố Nguyệt Hoài giật mình, cô bé chính là Hân Nhi mà trước kia Tống Kim An thương tiếc Hình Kiện thò đầu ra ngoài nhìn mấy lần, thấy không có vấn đề gì mới đóng cửa lại, lúc vào thì thấy Cố Nguyệt Hoài đang cẩn thận nói chuyện với Hân Nhi và Hổ Tử Ánh mắt của anh ta lóe lên, cà lơ phất phơ nói: "Cô ăn cơm chưa Tôi múc cho cô một chén nhé Cố Nguyệt Hoài ngồi xuống giường đất, gật đầu: "Được Khóe miệng của Hình Kiện giật giật, liếc mắt nhìn cô, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Cô thật đúng là không biết khách sáo mà Mặc dù là không vui, nhưng dù sao cũng đã hỏi rồi, keo kiệt một chén cháo cũng không hay Thuộc hạ đang ngồi thấy Hình Kiện thật sự định đi múc cháo cho Cố Nguyệt Hoài thì không kìm được mà nhíu mày Thực ra trong số họ đã có người nhận ra Cố Nguyệt Hoài, dù sao cũng là "món hàng" xinh đẹp như vậy, mấy năm gần đây cũng chỉ có một người như vậy "Anh Hình Cô ấy.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thuộc hạ của Hình Kiện nháy mắt ra hiệu với anh "Không sao đâu, người nhà cả mà, các cậu gọi cô ấy là chị Cố đi Hình Kiện bưng chén cháo đưa cho Cố Nguyệt Hoài, giọng anh ta hơi khàn khàn nói to Anh ta vừa thốt ra câu này thì mọi thuộc hạ của anh ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy hơi khó hiểu, như thế nào lại xuất hiện thêm một người chị Cố vậy "Hình Kiện, chuyện gì vậy Mọi người như không hiểu chuyện gì đang xảy ra Hình Kiện khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Lúc này không có thời gian giải thích với các cậu, được rồi, ăn cơm xong rồi thì quay về đi Suy cho cùng thì anh ta vẫn là người đứng đầu của hang ổ, ngày bình thường nói chuyện rất có uy nghiêm Sau khi nói xong thì đám người đang tụm năm tụm ba trong phòng tản ra, nhưng lúc rời đi đều không nhịn được quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài đang ngồi ở giường đất chậm rãi ăn cháo Cô ăn mặc sạch sẽ, vẻ ngoài xinh đẹp, ngồi trong căn nhà đất phôi đơn sơ nhìn rất không hợp Tuy nhiên, dường như cô lại rất hòa nhập, không mảy may chê chén bẩn, cũng không cảm thấy dáng vẻ của Hổ Tử và Hân Nhi chướng mắt, ánh mắt cô nhìn chúng dịu dàng như nước Mọi người xôn xao rời đi, căn phòng ngay lập tức trở nên trống vắng, không khí cũng trở nên trong lành hơn mấy phần Trong phòng chỉ còn lại Cố Nguyệt Hoài, Hổ Tử, Hân Nhi, và Hình Kiện đang tựa vào cái ghế dựa, hai chân bắt chéo, cà lơ phất phơ nhìn Cố Nguyệt Hoài, anh ta cười haha nói: "Sao cô lại về lúc này vậy, đã kiếm đủ lương thực chưa Anh ta hỏi câu này cũng chỉ là hỏi đùa, dù sao cũng đã mấy ngày rồi, kiếm đủ lương thực rất dễ dàng, nhưng việc thuê xe chở thì không phải là chuyện đơn giản Lúc này lương thực rất quý giá, người ta mà biết là chở lương thực thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thành phố Phong cũng không phải nơi tốt đẹp gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết người cướp của, đây là chuyện rất đỗi bình thường Nhưng không ngờ, anh ta vừa dứt lời thì đã nghe được Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: "Đúng, đã kiếm đủ rồi, để ở trong đại đội ở ngôi làng bên cạnh Tôi thuê một cái nhà hầm, trả tiền thuê một năm, đến lúc đó thì mỗi ba tháng sẽ đến một lần Nghe vậy, sắc mặt của Hình Kiện trở nên nghiêm túc hẳn rồi anh ta ngồi thẳng người lên: "Cô nói thật hả?"