Cố Nguyệt Hoài ở lại đây một đêm rồi lên xe lửa rời khỏi thành phố Phong về huyện Thanh An vào sáng sớm hôm sau Hình Kiện đứng ở ngã tư nhìn cô rời đi, điếu thuốc trên tay cháy đến sát cả da cũng chẳng màng đến Một cậu thanh niên cao gầy chạy tới, nhìn qua vai anh ta, cợt nhả nói: “Anh Hình Sao anh không đi tiễn chị Cố?”
Hình Kiện vất tàn thuốc xuống đất, dí mũi giày dụi tắt, xoay người rồi vỗ một cái bốp vào đầu của thanh niên cao gầy: “Trở về, hai ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, vẫn còn một trận chiến khó khăn đang chực chờ trước mắt, chuẩn bị tinh thần cho anh mày, đừng có suốt ngày hóng hớt linh tinh.”
Thanh niên cao gầy cười hề hề, gãi đầu nghĩ bụng sắp tới phải đối mặt với Thái Lan thì cũng hơi sợ thật Hắn nói: “Anh Hình, chúng ta trở mặt với Thái Lan thật à Gã ta mà muốn ra tay thì ở đây làm gì có ai chịu nổi.”
Trên gương mặt tuấn tú của Hình Kiện lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhanh chóng quay về, lạnh lùng nói: “Thế thì để xem xem đứa nào xương cứng hơn!”
Nếu Cố Nguyệt Hoài đã tin tưởng anh ta, vậy thì đương nhiên anh ta sẽ không thể khiến cô phải thất vọng *
Lúc Cố Nguyệt Hoài trở lại huyện Thanh An thì cũng đã là đêm khuya Cô xuống xe lửa, trở về nơi chốn quen thuộc cũng khiến cho tâm trạng trở nên thư thái hơn rất nhiều Thời này chưa có ô tô, cũng may huyện Thanh An cách đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không xa Cố Nguyệt Hoài cũng không nghỉ ngơi, sải bước đi về nhà Khoảng hai tiếng sau, đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã ở ngay trước mắt, Cố Nguyệt Hoài vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đã trông thấy ánh đèn sáng trưng Giờ này rồi mà trong đại đội vẫn còn sáng đèn, hình như là đã xảy ra chuyện gì đó Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, vội vàng đi nhanh hơn Đến khi cô nhìn thấy bên ngoài sân nhà họ Cố thì linh cảm xấu đã được xác thực Có một người đang nằm ngoài sân nhà họ Cố được đắp vải bố trắng lên mặt, đang trong đêm trông mà thấy ớn lạnh Có vẻ như là chuyện rất nghiêm trọng, Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh, thậm chí cả Lôi Đại Chùy đều đứng hết ở cửa, trông ai cũng rất nghiêm túc, trông căng thẳng hơn cả lần nghe chuyện Hoàng Thịnh cưỡng hiếp Bạch Mai Mà trong sân, cả gia đình nhà họ Cố đều có mặt đầy đủ, có điều mặt ai cũng trắng bệch như tờ giấy.
“Ông Cố, ông nói đi, chuyện này là sao?” Vương Phúc rít một hơi thuốc lá sợi, thanh âm rất nặng nề Cố Chí Phượng có hơi bần thần, ông nắm chặt góc áo của mình, bước lên nhìn người được phủ vải trắng nằm trên mặt đất: “Bí thư chi bộ, không, không thể có chuyện này được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Con dâu của tôi chỉ chữa cảm lạnh, kê đơn thuốc thôi chứ có làm gì đâu!”
Vương Phúc cười khổ: “Ông Cố, người cũng đã nằm ở đây rồi, ông sờ thử mà xem đã cứng chưa?”
“Tôi, không phải tôi, không phải tôi.” Tóc tai của Bạch Mai bù xù, hốc mắt đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy Giết người sẽ phải ngồi tù, thậm chí là đền mạng, cô ấy chỉ chữa bệnh cảm lạnh cho người ta mà thôi, sao lại có thể chết người được chứ “Đừng sợ, Tiểu Mai em đừng sợ, có anh ở đây.” Cố Đình Hoài ôm chặt Bạch Mai vào lòng, không để cô ấy nhìn vào thi thể đang nằm dưới đất kia Sắc mặt của anh ấy rất nghiêm trọng, nặng nề, chẳng qua, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hoàng Thịnh đang đứng lẫn trong đám người Hoàng Thịnh tỏ vẻ đau đớn, cả giận quát lớn: “Không phải cô thì là ai Anh Lý lên cơn sốt, tìm cô đến khám bệnh, uống thuốc của cô xong thì có chuyện, cô tính xem cô vừa rời khỏi được bao lâu hả Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta tắt thở, giả làm sao được?”
Lôi Đại Chùy dẫn theo một toán dân quân, hằm hè nhìn chằm chằm vào Cố Đình Hoài và Bạch Mai Ông ta cất giọng ồm ồm: “Nói nhiều như vậy làm gì, để tôi bắt người đi lên đồn cảnh sát luôn, nếu cô ta khám bệnh tắc trách rồi hại chết người ta thì một mạng đổi một mạng!”
Ánh mắt của Hoàng Thịnh loe lóe, giọng điệu lại vẫn đau buồn như cũ: “Đội trưởng Lôi nói đúng, cũng không thể để anh Lý chết oan được, anh ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, là người thủ đô, chết ở đây không rõ nguyên nhân thì đến khi trở về làm sao chúng tôi ăn nói với cha mẹ của anh ta được?”
Lôi Đại Chùy cũng hiểu lý lẽ này, ông ta vung tay lên, hô to: “Đưa người đi!”
Cái nhà họ Cố này từ trên xuống dưới đều chẳng ra làm sao cả, thấy họ gặp chuyện xúi quẩy thì ông ta mừng húm Dân quân tiến lên, đang định kéo Bạch Mai đi thì chợt nghe thấy có người cất giọng nói vọng lên từ trong đám người: “Từ từ!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ rằng Cố Nguyệt Hoài lại trở về vào tối ngày hôm nay “Bé con?”
“Nguyệt Hoài?”
“Chị Nguyệt Hoài?”
Người nhà họ Cố ai cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng chợt nghĩ đến tình hình trước mắt thì chẳng ai có thể cười được Cố Nguyệt Hoài tiến lên, ngồi xổm xuống trước thi thể, nhấc tấm vải trắng lên nhìn thoáng qua, là khuôn mặt của Lý Nhĩ Tân, mắt kính đã được tháo ra, có lẽ là vừa mới chết không lâu nên sắc mặt cũng không tái lắm Hoàng Thịnh vừa thấy là Cố Nguyệt Hoài thì thấy lòng nặng trĩu, anh ta cứ cảm thấy cô gái này có gì đó kỳ lạ, ở đâu có mặt cô ta là thể nào cũng xôi hỏng bỏng không Anh ta lập tức đứng ra, bước lên đắp lại tấm vải trắng, còn lớn tiếng quát: “Cố Nguyệt Hoài, Lý Nhĩ Tân chết rồi, cô không biết tôn trọng người chết hay sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hay cô cùng một giuộc với Bạch Mai Cô đưa thuốc cho cô ta à?”
Vừa nói, Hoàng Thịnh vừa đứng dậy, nhìn xuống Cố Nguyệt Hoài, cười khẩy “Tôi nghe nói cô là phóng viên, nửa đường học y, Bạch Mai là y tá, cô ta tự ý khám bệnh cho người khác thì thôi đi, còn cô là thì thế nào đây Mấy ngày nay không thấy mặt đâu, chẳng lẽ là đi chỗ khác mua thuốc giả phải không?”
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn Hoàng Thịnh, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, thậm chí mang theo chút giễu cợt Tuy rằng cô mới chỉ nghe được đôi ba câu, thế nhưng cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra Khoảng thời gian trước đây Bạch Mai học sách y cùng cô, người nhà họ Cố có bị ốm vặt thì hai người cũng có thể điều trị được, có lần trùng hợp thấy Hoàng Phượng Anh ho khan nên Bạch Mai cũng tiện thể kê đơn thuốc dân gian cho Hoàng Phượng Anh uống thuốc thấy có hiệu quả bèn lan truyền khắp nơi trong đại đội rằng cô và Bạch Mai biết khám bệnh cho mọi người Cứ thế thành ra cứ có ai đau đầu nhức óc, thấy khó chịu trong người thì sẽ tìm đến nhà để nhờ vả, ai giúp được thì cô đều giúp, còn không có khả năng thì bảo bọn họ tìm chú sáu hoặc là đi bệnh viện, mấy ngày nay cô đến thành phố Hoài Hải, mọi người đến nhà tìm thì sẽ nhờ Bạch Mai Lý Nhĩ Tân và Hoàng Thịnh ở chung một nhà, Lý Nhĩ Tân bị cảm lạnh phát sốt nên đã đến nhờ Bạch Mai [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tất nhiên là Bạch Mai sẽ không từ chối, đáng tiếc, thăm khám xong thì lại xảy ra chuyện Ở trong mắt mọi người, Bạch Mai trở thành một “kẻ giết người” không có trình độ y tế, tùy tiện khám chữa bệnh cho người bệnh, cho người bệnh uống thuốc giả Hoàng Thịnh nóng lòng tụ tập người ở đây như thế, nói không phải là muốn báo thù cá nhân, ai thèm tin chứ “Sự việc phải được điều tra rõ ràng Thi thể vẫn còn ở đây, không chờ cảnh sát nhân dân đến điều tra mà các anh đã tự ý bắt người, lý lẽ ở đâu ra đấy hả Hơn nữa tôi cũng muốn hỏi một chút, Lý Nhĩ Tân đã chết được bao lâu rồi?”
Cố Nguyệt Hoài ném túi trong tay cho Cố Tích Hoài, vỗ tay, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn phải cố gắng dậy tinh thần Cố Tích Hoài nhíu mày, lại chuyển túi cho Yến Thiếu Ương đang đứng bên cạnh, anh ấy đã có thể đứng dậy đi lại vài bước, đêm nay vừa có chuyện một cái là anh ấy đã vội vàng ra ngoài, muốn hỗ trợ Hoàng Thịnh lạnh lùng nói: “Cô quan tâm mấy chuyện này để làm gì Lý Nhĩ Tân bị Bạch Mai hại chết, cô ta phải đền mạng!”