Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 415: Cái thằng ngu này!





Cố Nguyệt Hoài day day thái dương, thật sự không nhịn được nữa mới nhíu mày nói: “Hoàng Thịnh, có phải anh nghĩ mình là người thông minh nhất trên đời này hay không
Tất cả mọi người chỉ xứng để anh đùa bỡn thôi à
Hay là nói anh là con trai của quan to nên có thể thích làm gì thì làm ở đây?”
Hoàng Thịnh không nói gì, chỉ trào phúng nhìn cô, cười khẩy một tiếng
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Hay lắm, coi bộ dạng này thì mấy ngày hôm trước chầu chực ở đồn cảnh sát đã khiến anh tìm lại được cảm giác tồn tại rồi nhỉ.”
“Tôi thật sự rất tò mò, đám cảnh sát nhân dân kia, hay là nói cấp trên của họ đã nói gì với anh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói là, xin cậu Hoàng cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hầu hạ cậu chu đáo, hay là nói sếp Hoàng cứ yêu cầu thoải mái, chúng tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!”
Ngồi trên xe mấy ngày, Cố Nguyệt Hoài thật sự mệt mỏi, không ngờ khi trở về lại phải giải quyết mấy chuyện như vậy
“Cô nói cái gì?!” Hoàng Thịnh quát lạc cả giọng, cảnh giác đưa mắt nhìn quanh, nháy mắt ra hiệu cho Lôi Đại Chùy
Lôi Đại Chùy bắt được tín hiệu, lập tức đi lên, chắn trước mặt Hoàng Thịnh, giọng nói vừa ồm ồm lại có vẻ hung hãn: “Cố Nguyệt Hoài
Đừng có mà quấy rối nữa, người chết quan trọng nhất, bây giờ tôi phải áp giải hung thủ giết người về, thẩm vấn kỹ càng!”
Nói đến hai chữ “kỹ càng”, ông ta gằn giọng, nghe là biết chẳng phải chuyện tốt lành gì. 
Bạch Mai đã được Cố Đình Hoài che chở trong lòng suốt nãy giờ nên khi nghe vậy thì run bần bật
Tuy rằng nước mắt đã ngừng rơi nhưng cảm giác sợ hãi vẫn đang không ngừng dâng lên
Giết người, cô ấy không thể gánh vác được cái tội danh này, nhưng cô ấy lại vụng miệng, không biết phải biện giải cho bản thân mình như thế nào
Cô ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt tràn đầy vẻ xin lỗi và áy náy, hơi hối hận vì mấy ngày nay không biết hạn chế việc khám bệnh cho người khác
Lòng người thật xấu xa, khi người khác gọi cô ấy là “bác sĩ Bạch”, đó chỉ là một từ khách sáo mà thôi, thế mà cô ấy lại ngu ngốc quá đỗi, còn hết lòng hết dạ, trời tối cũng cố đi khám bệnh cho người ta, khám xong thì khéo phải đền cả mạng của chính mình vào cùng
Không chỉ làm hại bản thân mà còn làm hại cả gia đình của mình, thậm chí Nguyệt Hoài đã vất vả đường xa đi về mà còn phải đứng ra dọn dẹp mớ hỗn độn của cô ấy
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi trong lòng Bạch Mai gần như bao trùm lấy tâm trí của cô ấy, nhưng trước mắt không có ai để tâm đến cảm xúc của cô ấy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Cố Nguyệt Hoài và Hoàng Thịnh, không biết liệu có thể lật ngược vụ án mạng có chứng cứ rành rành này hay không
Cố Nguyệt Hoài than nhẹ một tiếng, lần mò ở trong túi áo khoác, một lúc lâu sau, cô lấy ra một lá thư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô mở thư ra, giơ lên trước mặt Lôi Đại Chùy, nói: “Nhìn cho kỹ, Cố Nguyệt Hoài, bác sĩ quân y quân khu tám, tôi ấy hả, có trách nhiệm và nghĩa vụ đứng ra bất bình thay cho người dân, tìm công lý cho người đã khuất.”
 Cố Nguyệt Hoài âm thầm thấy buồn cười, nhớ lại hai tháng trước, Yến Thiếu Ngu cũng như thế này
Tất cả mọi người xung quanh đều lộ vẻ mặt khác nhau, Hoàng Thịnh thì sừng sộ mặt mày, lớn tiếng nói: “Không thể nào có chuyện đó!”
Nhưng mà nhìn con dấu trên thư giới thiệu, anh ta có muốn không tin thì cũng không được, nhất thời đầu óc của Hoàng Thịnh trở nên trống rỗng, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài không khỏi thoáng lên sự sợ hãi, tại sao người phụ nữ này luôn có thể phá hỏng kế hoạch của anh ta một cách dễ dàng như vậy?
“Không thể nào
Anh có thể đi quân khu tám hỏi thủ trưởng Từ thử xem.”
Cố Nguyệt Hoài cất thư giới thiệu đi, lại liếc sang Lôi Đại Chùy: “Thấy rõ chưa
Chuyện này liên quan đến người nhà cháu, dù sao thì cháu cũng phải tham gia vào chứ
Không thì đến lúc đó báo cáo lên thủ trưởng, để ông ấy phải đích thân phái người xuống điều tra thì..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chà...” Nụ cười trên mặt cô nhạt dần, cười khẩy nói: “Đến lúc đó, cháu lại muốn xem xem chú còn giữ được cái chức đội trưởng đội dân quân này nữa không.”
Mặt mày của Lôi Đại Chùy lúc xanh lúc trắng, vô thức siết chặt nắm tay rồi nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện với Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài vừa lòng mà gật đầu: “Được rồi, vậy tiếp theo chúng ta phải trao đổi kỹ càng về nguyên nhân, quá trình và kết quả cái chết của Lý Nhĩ Tân.”
Một lá thư giới thiệu từ một nhân vật lớn sẽ có hiệu quả hơn so với bất cứ lý lẽ nào, đây là thực tế vào thời buổi này
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: “Bí thư chi bộ, cháu muốn hỏi một chút là ai thông báo cho mọi người biết Lý Nhĩ Tân bị Bạch Mai hại chết?”
Vương Phúc nhìn về phía Vương Bồi Sinh, ông ấy sửng sốt một chút, vô thức nói: “Cháu cũng biết đấy, thanh niên trí thức Hoàng và thanh niên trí thức Lý ở nhờ nhà chú, đang ngủ thì bệnh của thanh niên trí thức Lý bỗng nhiên trở nặng, cả người nóng rẫy, chú chuẩn bị đi mời chú sáu qua khám xem sao, nhưng mà… Thanh niên trí thức Hoàng nói đồng chí Bạch Mai điều trị cảm lạnh rất mát tay nên bảo chú tới nhà họ Cố mời cô ấy qua.”
“Đồng chí Bạch Mai là một đồng chí tốt, vừa nghe tin thanh niên trí thức Lý bị ốm nặng thì cũng sốt sắng xách hộp y tế đi theo chú, khám bệnh xong thì tình trạng của thanh niên trí thức Lý cũng đỡ hơn, có điều không lâu sau khi đồng chí Bạch Mai rời đi thì lại trở nặng.”
Nói tới đây, ngữ điệu của Vương Bồi Sinh cũng trở nên nặng nề
Người mất trong nhà của ông ấy, tuy rằng không liên quan đến ông ấy nhưng cũng chẳng thấy khá khẩm hơn là bao, dù sao cũng là một người sống sờ sờ
Tuy Lý Nhĩ Tân kiệm lời nhưng cũng đã chung sống lâu ngày, làm sao có thể thờ ơ được
Cố Nguyệt Hoài quay sang nhìn Vương Bồi Sinh: “Lúc thanh niên trí thức Lý chết thì chủ nhiệm có mặt không?”
Cô vừa dứt lời, Lý Hồng Mai chen ra khỏi đám đông
Bà ta đứng bên cạnh Vương Bồi Sinh, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt rất thù ghét: “Không, lúc ấy chúng tôi thấy tình trạng của thanh niên trí thức Lý đã ổn định nên chuẩn bị đi ngủ, vừa mới nằm xuống bao lâu thì nghe thấy thanh niên trí thức Hoàng hét là anh ta đi rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn lướt qua Lý Hồng Mai, mấy tháng trước, vì Điền Tĩnh cố tình gài bẫy hãm hại làm Lý Hồng Mai cho rằng Vương Bồi Sinh chăm sóc cô là vì có lòng dạ nào khác, cãi vã một hồi, hai người suýt nữa ly hôn
Tuy nói hiện tại mọi chuyện đã lắng xuống nhưng rõ ràng Lý Hồng Mai vẫn cảnh giác lại thù ghét cô
Đương nhiên, cô sẽ không để tâm đến những vấn đề tầm thường này
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Hoàng Thịnh, ngữ điệu bình tĩnh: “Nói cách khác, lúc Lý Nhĩ Tân chết thì chỉ có một mình anh ở cạnh anh ta.”
Cô thoáng dừng, tiếp tục phân tích: “Xét tình hình đã biết, thanh niên trí thức Hoàng, anh là người đáng ngờ nhất, dù sao thì mọi người đều biết ân oán giữa nhà tôi với anh, ai biết có phải là bị anh hãm hại hay không?”
Hoàng Thịnh trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đùa gì thế, tôi giết người để gài bẫy cô à
Tôi điên à
Cố Nguyệt Hoài cười, nhìn Hoàng Thịnh bằng ánh mắt bình tĩnh như vẻ ta đây hiểu rõ khiến anh ta bứt rứt khó chịu. 
“Thanh niên trí thức Hoàng, vừa rồi anh nói thanh niên trí thức Lý chết là vì uống phải thuốc giả nên trúng độc, đúng không?” Cô đẩy Hoàng Thịnh và Lôi Đại Chùy ra, ngồi xổm bên cạnh thi thể của Lý Nhĩ Tân, lại lật tấm vải trắng ra, khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào nhìn
Hoàng Thịnh sắc bén nói: “Vớ vẩn
Lý Nhĩ Tân là thanh niên trai tráng, thân thể khỏe mạnh, nếu không phải do uống thuốc giả thì làm sao lại đột tử được chứ
Bạch Mai chưa từng tham gia khóa đào tạo bác sĩ bệnh viện, cô ta chữa bệnh làm chết người thì phải đền mạng!”
Hoàng Thịnh khăng khăng khẳng định là Bạch Mai không có chuyên môn, dùng thuốc giả để giết người
Cố Nguyệt Hoài tặc lưỡi một cái, quay ra nhìn Hoàng Thịnh bằng ánh mắt hết mực thương hại, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thịnh, không phải anh điên, là anh quá ngu xuẩn, quá tự cao tự đại, những tưởng rằng bản thân có thể một tay che trời ở một đại đội nho nhỏ ở nông thôn.”
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.