Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 416: Nguyên nhân cái chết của Lý Nhĩ Tân





Hoàng Thịnh không khỏi rùng mình khi bắt gặp được đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng của Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài nói với Bạch Mai: “Chị, chị mang hộp y tế ra đây.”
Bạch Mai đã đắm chìm trong lời phân tích bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, nghe vậy thì vội chạy vào nhà, xách hộp y tế mà hằng ngày hay dùng ra
Thuốc mà cô ấy kê đơn cho mọi người trong đại đội đa phần đều là thuốc Đông y điều chế theo phương thuốc dân gian
Có điều tình trạng bệnh của Lý Nhĩ Tân diễn biến rất nghiêm trọng, cô ấy chỉ có thể dùng thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm mang từ bệnh viện về cho anh ta uống: “Nguyệt Hoài, là thuốc này, viên thuốc Acetaminophen, chị mang từ bệnh viện về, không thể nào là thuốc giả được!”
Bạch Mai nghe Cố Nguyệt Hoài ăn nói đĩnh đạc, cũng biết đêm nay mình bị Hoàng Thịnh hãm hại
Cô ấy vốn rất sợ hãi nhưng đứng ở bên cạnh Cố Nguyệt Hoài nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, cô ấy không khỏi bình tĩnh lại, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm nay, bao gồm cả quá trình đút thuốc và tình trạng của Lý Nhĩ Tân
“Lúc tôi rời đi, tình trạng của thanh niên trí thức Lý đã ổn định hơn nhiều, chuyện này chủ nhiệm Vương và thím Lý có thể làm chứng cho tôi
Tôi không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì làm..
Nhưng thuốc của tôi tuyệt đối không phải là thuốc giả, bệnh viện có ghi chép lấy thuốc, chứng minh thuốc của tôi có nguồn gốc hợp pháp!” Giọng của Bạch Mai rất bình tĩnh, đủ để thuyết phục mọi người
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhìn Bạch Mai bằng ánh mắt tán thưởng
Tuy lúc bắt đầu thì có hơi vô dụng, nhưng tóm lại là cũng biết vùng dậy,  có tiến bộ
Cố Nguyệt Hoài xoa cổ tay, nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta tốc chiến tốc thắng.”
“Đã trình bày xong quá trình, vậy giờ chúng ta chuyển sang kết quả.”
“Bị ngộ độc thuốc giả có những biểu hiện chính là ngừng hô hấp, ngừng tim, xanh tím, giãn đồng tử, sờ vào động mạch không thấy mạch đập, ngoài ra, nhất định phải dùng thuốc quá liều thì mới gây tử vong, nếu không cũng chỉ là mất ý thức, ngủ li bì.”
“Chậc, trông Lý Nhĩ Tân như thể bị đánh thuốc thật vậy, Hoàng Thịnh, anh mua thuốc giả ở đâu vậy?”
Cô đưa mắt tò mò đánh giá Hoàng Thịnh, anh ta lại cười khẩy: “Tôi mua thuốc giả
Từ lúc Lý Nhĩ Tân ngã bệnh thì chỉ uống thuốc của Bạch Mai, bây giờ người chết rồi, cô định đổ chuyện này cho tôi à?”
Mới đầu Hoàng Thịnh còn sa sầm mặt mày, nhưng nghe Cố Nguyệt Hoài phân tích nguyên nhân chết xong thì lại thả lỏng hẳn. 
“Chuyện này không có gì để nói, cô có thể đi lục soát, kiểm tra, xem trong khoảng thời gian này tôi có rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, hay là giấu thuốc giả mà cô nói ở đâu, tôi chẳng quan tâm.”
Hoàng Thịnh nói, còn nhún vai, ánh mắt tự tin lại ngạo nghễ, không có dấu vết gì là lương tâm cắn rứt sau khi giết người
Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn anh ta một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười sung sướng
Mọi người nhìn nhau, không rõ có cái gì buồn cười
Hoàng Thịnh cũng nhíu mày, cười khẩy chế giễu: “Sao thế
Biết là không giúp Bạch Mai thoát tội được nên bắt đầu giả ngây giả dại
Quân y thì làm sao
Không giỏi chuyên môn thì không phân tích được nguyên nhân à?”
“Được rồi, cô còn trì hoãn nữa thì trời sẽ sáng, có khi còn sẽ bị coi là đồng phạm của Bạch Mai đấy!”
Giọng điệu của anh ta có chút gay gắt, ước gì Lôi Đại Chùy gô cổ cả Cố Nguyệt Hoài tống vào tù một thể
Anh ta có rất nhiều cách để dạy dỗ hai người họ, nếu không cho đám đàn bà quê mùa này biết mùi lợi hại thì kiểu gì cũng có ngày bị cưỡi đầu cưỡi cổ
“Không giỏi chuyên môn
Hay cho câu không giỏi chuyên môn
Hoàng Thịnh, tôi bảo anh ngu mà anh còn không chịu nhận.”
“Vừa rồi có phải anh đã nghĩ thế này hay không: A, Cố Nguyệt Hoài cũng chỉ đến thế mà thôi, lại còn quân y, đến cả nguyên nhân thực sự về cái chết của Lý Nhĩ Tân cũng không tìm ra được, còn có mặt mũi đứng đây nói ra nói vào, cái tội giết người này Bạch Mai kiểu gì cũng phải nhận!”
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài rất nhẹ nhàng, lại có vẻ nghiền ngẫm, chuẩn xác lọt vào tai mọi người
Chung quanh toàn là tiếng hít sâu, bất kể là người nhà họ Cố hay là mấy người như Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, ai nấy đều tỏ vẻ giật mình
Hoàng Thịnh nghe xong thì tay hơi run, sợ trên mặt sẽ lưu lại dấu vết, vội vàng cúi đầu, cụp mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trạng thái này chỉ thoáng hiện trong chớp mắt, Hoàng Thịnh đã lập tức ngẩng đầu quát lớn: “Cô nói linh tinh cái gì đấy
Lý Nhĩ Tân vốn dĩ là trúng độc do uống thuốc giả
Cũng là do Bạch Mai giết, chẳng cần gì để nói nữa
Đội trưởng Lôi, bắt người đi ngay!”
Anh ta giật mình thon thót, đã hiểu rằng mọi sự chuẩn bị trong tối nay đã hoàn toàn lệch khỏi những gì anh ta dự đoán ngay từ lúc Cố Nguyệt Hoài xuất hiện
“Vẫn chưa nói xong mà, vội vàng cái gì?” Cố Nguyệt Hoài liếc Lôi Đại Chùy một cái, rõ ràng ánh mắt không hề có ý uy hiếp gì nhưng lại khiến ông ta không dám nhúc nhích
Ông ta thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy con bé Cố Nguyệt Hoài này cứ quái dị như thế nào đấy
“Tiểu Cố, cháu nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt của Vương Phúc lộ ra vẻ nghiêm túc, ngữ điệu khó hiểu
Vương Bồi Sinh và Hoàng Phượng Anh cũng không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể của Lý Nhĩ Tân, nhưng vẫn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào
“Bí thư chi bộ, cháu muốn nói, Lý Nhĩ Tân không phải chết vì thuốc giả, mà là bị chết ngạt.”
Cố Nguyệt Hoài vừa dứt lời, xung quanh cô là sự im lặng chết chóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Song, cô vẫn rất bình tĩnh mà nói tiếp: “Mọi người nhìn đi, miệng và mũi của Lý Nhĩ Tân hơi xệ xuống, xung quanh vẫn còn những vùng da nhợt nhạt, ở đây và ở đây còn có vết trầy da và chảy máu, hơn nữa sắc mặt xanh xao, môi tím tái
Thoạt nhìn, anh ta trông..
Thực sự trông như bị trúng độc, nhưng thực ra anh ta bị chết ngạt, trước khi chết còn giãy giụa dữ dội.”
“Lúc nãy tôi thấy kẽ móng tay của Lý Nhĩ Tân có vết máu, có lẽ là khi bị hãm hại đã cào hung thủ.”
“Hoàng Thịnh, sao anh không cho mọi người xem cánh tay của mình nhỉ?”
Cố Nguyệt Hoài nói xong, nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng điệu có phần lạnh lùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoàng Thịnh nhận thấy tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lại đây, không khỏi trắng bệch mặt ra, tim đập như trống
“Tôi và Lý Nhĩ Tân đều là thanh niên trí thức từ thủ đô đến, trước nay không có thù oán gì, tại sao tôi phải giết anh ta
Chẳng có hợp lý tí nào cả, vì cớ gì cô lại nghi ngờ tôi?!” Hoàng Thịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, điệu bộ dáng gay gắt trông thế nào cũng thấy giống có tật giật mình
Cố Nguyệt Hoài than nhẹ một tiếng: “Đúng là chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng, không thì chúng ta để Lý Nhĩ Tân dậy rồi đích thân lên tiếng nhé?”
Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ
Sắc mặt của Hoàng Thịnh còn trắng hơn cả Lý Nhĩ Tân đang nằm trên mặt đất, đồng tử của anh ta co rút lại: “Cô, cô nói cái gì?!”
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn Lý Nhĩ Tân: “Ha ha, người ta còn chưa có chết đâu
Vừa mới tắt thở thì anh đã sốt sắng gọi người tới, chuẩn bị đem Bạch Mai ra trước công lý
Hoàng Thịnh, anh chưa từng nghe câu dục tốc bất đạt (*) à?”
(*) Dục tốc bất đạt: Câu thành ngữ chỉ ý nếu muốn nhanh chóng đạt thành quả mà lại nóng vội thì sẽ không đạt được thành công
Nói đoạn, cô làm hồi sức tim phổi cho Lý Nhĩ Tân, cũng truyền chút năng lượng chữa lành vào người của anh ta
Qua khoảng năm phút sau, Lý Nhĩ Tân vẫn luôn cứng đờ, nằm thẳng cẳng đột nhiên sặc một tiếng, đôi mắt cũng chuyển động, nhưng vì khuôn mặt đỏ ngầu và tím tái nên đột nhiên “xác chết vùng dậy”, trông cực kỳ đáng sợ
“A!” Đám người loạn hết cả lên, tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên
Ngay giây phút mà Hoàng Thịnh nhìn thấy Lý Nhĩ Tân động đậy thì đã nhũn hết cả chân, quỳ sụp xuống đất, đồng tử run rẩy, sắc mặt trắng như hồn ma, sống lưng lạnh toát, ba hồn bảy vía bay mất một nửa. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.