Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 417: Xử lý Hoàng Thịnh





Hoàng Phượng Anh che miệng, mãi vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần, nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn của Lý Nhĩ Tân trông không giống là xác chết vùng dậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà ấy nói: “Chuyện, chuyện này là sao vậy
Tiểu Cố, cháu, cháu là thần tiên ư
Có thể cướp người từ tay Diêm Vương về?!”
Ánh mắt của Vương Bồi Sinh cũng rất khiếp sợ, nhưng ngược lại rất kính nể nói: “Không ngờ rằng Tiểu Cố lại là thần y có y thuật cao siêu!”
Ông ấy là người theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên hiểu Lý Nhĩ Tân có lẽ vẫn còn thoi thóp, là được Cố Nguyệt Hoài cứu sống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người nhà họ Cố đều quay ra nhìn nhau, đều không thể tin được, Yến Thiếu Ly cũng không để ý nhiều như vậy, cô ấy kích động vung nắm tay nói: “Nguyệt Hoài giỏi quá
Nguyệt Hoài giỏi quá
Để tôi xem sau này còn ai dám mò đến nhà tôi gây sự nữa hay không!”
Cô ấy còn trẻ tuổi, năng lượng dồi dào, lời nói cũng rõ vẻ tự hào cùng và ngây thơ
Yến Thiếu Ương bật cười, duỗi tay xoa đầu Yến Thiếu Ly, dặn dò nói: “Không được gọi Nguyệt Hoài, phải gọi là chị Nguyệt Hoài.”
Yến Thiếu Ly thè lưỡi, hơi ngượng ngùng
Cố Nguyệt Hoài đặt ngón tay lên cổ tay của Lý Nhĩ Tân, bình tĩnh nói: “Thần tiên gì đâu ạ, anh ta chỉ là não thiếu dưỡng khí, rơi vào trạng thái chết giả mà thôi
Trong tình huống này, nhịp tim, hơi thở và các chỉ số quan trọng khác đều rất yếu
Nó không thể được đo bằng tay con người nữa và phải được kiểm tra bằng các dụng cụ chính xác của bệnh viện nên bề ngoài trông giống hệt một người đã chết.”
“Nói trắng ra thì thật ra là hôn mê sâu, đương nhiên nếu không cứu chữa, rất có thể sẽ không qua khỏi.”
Cố Nguyệt Hoài nói xong, quay ra nói với Bạch Mai một phương thuốc: “Đi nấu một bát đút cho thanh niên trí thức Lý.”
“Ôi ôi
Chị đi ngay đây!” Bạch Mai nhìn Nguyệt Hoài bằng ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, vừa nghe cô chỉ đạo vậy thì vội vàng xách hộp y tế chạy về, đều là thảo dược bình thường dễ tìm, tăng khí huyết, cũng đúng là nên bồi bổ cho Lý Nhĩ Tân
Sự im lặng của xung quanh nhanh chóng bị phá vỡ bởi những tiếng reo hò, không ngờ rằng lại cứu được một mạng người
Chuyện này nói ra sợ là sẽ chẳng có ai tin, nói không chừng còn được [Nhật báo Quần Chúng] đến phỏng vấn ấy chứ
Cố Nguyệt Hoài đứng dậy đi đến trước mặt Cố Tích Hoài, thò tay vào trong túi của cậu ấy và móc khăn tay ra xoa xoa ngón tay
Cố Tích Hoài có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn Cố Nguyệt Hoài có thể giải quyết một trận tai bay vạ gió ở trong nhà dễ như trở bàn tay thì ánh mắt của cậu ấy cũng không khỏi ánh lên niềm tự hào, có một cô em gái như vậy quả thực là rất mực vinh dự
Cố Nguyệt Hoài cũng không biết suy nghĩ của cậu ấy, cô nói với Lý Nhĩ Tân: “Thanh niên trí thức Lý, có mấy lời tôi phải nói với anh cho rõ ràng, tuy anh đã tỉnh lại nhưng máu đã bị chảy ngược, thần kinh bị tổn thương, có lẽ sau này sẽ bị liệt nửa người.”
Gân xanh trên cổ của Lý Nhĩ Tân giần giật, màu môi tím ngắt cũng dần dần hồng hào trở lại
Cố Nguyệt Hoài cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Hiện tại nên nói, ai đã giết anh
Và ai muốn hại Bạch Mai
Vừa nghe đến đây, hai mắt của Lý Nhĩ Tân long sòng sọc, hận ý mãnh liệt như có thể cô đọng thành thực thể
Anh ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Thịnh đang ngã ngồi trên mặt đất, giống như lệ quỷ tìm đến báo thù: “Hoàng… Hoàng Hoàng Thịnh, giết tôi!”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn đã chứng thực thân phận hung thủ của Hoàng Thịnh
Đầu của Hoàng Thịnh ong ong, cả người lảo đảo, mặt mày xám như tro
Ngay trong khoảnh khắc Lý Nhĩ Tân sống lại, anh ta đã biết mình tiêu đời rồi
Thật sự xong rồi, giết người, bị báo cáo lên trên thì có là cha cũng không cứu nổi anh ta! 
Vì sao
Rõ ràng anh ta đã lên kế hoạch tính toán đủ đường, chỉ chờ nhà họ Cố cửa nát nhà tan
Cố Nguyệt Hoài
Đều do cô ta
Đều bởi vì cô ta
Hoàng Thịnh nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài như rắn độc
Cố Chí Phượng nhận ra thì không khỏi đi lên và đứng chắn trước mặt Cố Nguyệt Hoài, sừng sộ nhìn lại anh ta, mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn
Cậu giết người hãm hại nhà tôi mà còn lườm nguýt gì con gái tôi đấy
Không có tí liêm sỉ nào à?!”
Cố Tích Hoài cũng sầm nét mặt, nói: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, đội trưởng Lôi, thanh niên trí thức Lý đã chỉ điểm và xác nhận
Tội trạng giết người của Hoàng Thịnh cũng coi như là được chứng thực rồi đúng không
Lúc này không bắt lại thì còn chờ gì nữa?”
Sắc mặt của Lôi Đại Chùy lúc xanh lúc trắng, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ông ta chỉ có thể chịu áp lực gọi người trói Hoàng Thịnh lại
Cố Nguyệt Hoài nhếch miệng cười: “Đội trưởng Lôi, tuy rằng không biết phía trên dặn dò chú như thế nào, nhưng tốt nhất chú nên thành thật báo cáo, đừng tìm cách che giấu lấp liếm, bởi vì ngày mai cháu về tòa soạn báo thì cũng sẽ đưa tin khắp nơi đấy.”
Nghe vậy, mắt của Lôi Đại Chùy nổ đom đóm, lại cũng chỉ có thể cắn răng cười làm lành: “Phải, quân y Cố nói phải.”
Lúc Hoàng Thịnh bị bắt đi thì không nói không rằng
Anh ta cụp mắt xuống, nghĩ quãng đời còn lại sẽ phải ở trong tù thì sợ hãi không nói thành lời
Anh ta xuống nông thôn không phải là để đưa mình vào trong đó
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ta bị bắt đi, cũng coi như gỡ được gánh nặng trong lòng
Hoàng Thịnh là một con rắn độc ẩn náu trong bóng tối
Cô sắp phải đến quân khu tám, sau này sẽ có rất nhiều chuyện phải làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Để cho Hoàng Thịnh ở lại trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì cô cũng không yên tâm, đêm nay đúng là một công đôi việc
Lôi Đại Chùy bắt Hoàng Thịnh đi, trò hề trong đêm nay cũng kết thúc
Bạch Mai đút Lý Nhĩ Tân thuốc mới nấu, trong mắt thoáng lộ ra vẻ không đành lòng nhìn anh ta
Đang yên đang lành, lại bởi vì lòng thù hận của người khác mà rơi vào cảnh bị liệt nửa người, cả cuộc đời cũng bị huỷ hoại
Lý Nhĩ Tân không để ý tới ánh mắt của Bạch Mai, uống thuốc xong, anh ta nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài
Tuy giọng vẫn khàn khàn nhưng vẫn có thể nói chuyện bình thường: “Đồng chí Cố, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô, tôi cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi.”
Cố Nguyệt Hoài bưng một chén cháo, húp từng ngụm nhỏ một
Nghe Lý Nhĩ Tân nói, cô đáp: “Lương y như từ mẫu, cũng không thể thấy anh còn thở mà lại thấy chết mà không cứu
Huống chi tôi cũng cần anh tỉnh lại hỗ trợ chỉ điểm Hoàng Thịnh, để cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật thì rất có thể sau này sẽ còn có thêm rất nhiều ‘Lý Nhĩ Tân’ khác nữa.”
Lý Nhĩ Tân yên lặng gật đầu: “Vẫn phải cảm ơn đồng chí Cố, tôi sẽ nhớ kỹ cô.”
Vương Bồi Sinh thấy hai người nói xong thì gọi người người nâng Lý Nhĩ Tân lên, chuẩn bị đưa anh ta đi bệnh viện huyện, chờ mọi chuyện xong xuôi thì anh ta cũng sẽ được đưa về Thủ đô
Dù sao thì tình trạng liệt nửa người như thế này mà còn tiếp tục ở lại thì cũng chỉ có thể chờ chết, đâu ai chăm sóc được chứ? 
Đám người dần dần giải tán, tiểu viện của nhà họ Cố cũng yên tĩnh lại
Bạch Mai cắn môi nhìn Nguyệt Hoài, ánh mắt tràn đầy áy náy: “Chị xin lỗi Nguyệt Hoài, em vừa trở về mà đã phải...”
“Được rồi, đều là người một nhà, nói những lời này làm gì?” Cố Nguyệt Hoài ăn cháo xong, đưa chén cho Bạch Mai: “Nếu cảm thấy ngại thật thì cái bát này để phần chị rửa nhé, đừng nói cho anh cả của em biết.” 
Bạch Mai hơi giật mình, chợt bật cười, gật đầu thật mạnh nói: “Ừ!”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, quay về phòng
Cô vừa vào cửa thì đã nhìn thấy Cố Chí Phượng khoanh chân ngồi ở đầu giường đất, vẻ mặt nặng nề
Nhưng vừa thấy cô vào cửa thì Cố Chí Phượng đã cười tươi: “Bé con, đi xe nhiều ngày như vậy cũng mệt rồi phải không
Nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Cha không có gì muốn hỏi ạ
Không thì con đi ngủ thật đấy.”
Cố Chí Phượng vừa nghe thế thì lộ ra vẻ mặt khó xử, môi run run, nhưng lại không thể hỏi ra được
Bấy giờ Cố Tích Hoài đi ra từ buồng trong, cười ha hả: “Cha muốn hỏi em, có phải đã trở thành quân y thật không
Định bao giờ đi quân khu, nếu mà đi thì có phải là lâu lắm mới được về đúng không?”
Cố Nguyệt Hoài nghĩ nghĩ, rót một cốc nước cho Cố Chí Phượng
“Cha, có chuyện này con phải nói với cha, con và Thiếu Ngu đã làm báo cáo kết hôn rồi, xem như là đã kết hôn.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.