Mí mắt của Cố Nguyệt Hoài thậm chí còn không thèm nâng lên một cái, cô điềm tĩnh nói: “Ừ, đi thôi.”
Bạch Mai liếc nhìn Cố Duệ Hoài một cái, khi nhận ra ánh mắt của anh ta dán chặt vào Cố Nguyệt Hoài thì cô ấy không khỏi cau mày, tự động lùi lại vài bước che chắn tầm nhìn của anh ta, nhỏ giọng thúc giục: “Chúng ta nên về sớm thôi.”
Cô ấy kéo Cố Nguyệt Hoài, chào Vạn Thanh Lam một tiếng rồi vội vàng rời đi Cổ họng của Cố Duệ Hoài khẽ động, bước chân nhúc nhích một chút, muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ Mắt của anh ta khô rát, muốn khóc nhưng không thể khóc nổi, chỉ có thể thê thảm xoa xoa khóe mắt đang đỏ hoe Vạn Thanh Lam liếc anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, định nói gì đó thì nghe thấy giọng của Hoàng Bân Bân, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đừng buồn quá, dù sao cũng chưa kết hôn, hay anh nói với gia đình đổi vợ đi.”
“Cái cần nói thì tôi cũng đã nói rồi, anh tự xem xét mà làm, tôi đi trước đây.”
Vạn Thanh Lam vẫy tay, tung tăng chạy về phía của Hoàng Bân Bân, và người này cũng đưa tay xoa đầu cô ấy, trên mặt đầy vẻ cưng chiều Hai người khoác tay nhau dần đi xa, dưới ánh đèn mờ ảo, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình Cố Duệ Hoài Anh ta ngửa đầu nhìn ánh sáng chói mắt, chỉ cảm thấy tê liệt vô cùng, có cảm giác thiên hạ rộng lớn mà không có nơi nào để đi Một lúc lâu, Cố Duệ Hoài cười khẩy tự giễu, kéo bước chân nặng nề, từng bước lê lết về phía nhà máy *
Quãng đường về không xa, có người cùng trò chuyện, bóng đêm cũng không còn đáng sợ nữa Tuy nhiên, vừa ra khỏi công xã không xa thì gặp phải Cố Đình Hoài đến đón người Anh ấy thở hổn hển, nhìn có vẻ là đã chạy đến, vừa thấy hai người đã không nhịn được nói: “Sao hai người không đợi ở công xã mà lại tự mình trở về trong lúc trời còn tối thế này.”
Bạch Mai cười: “Thế sao hôm nay anh đến muộn thế?”
Cố Đình Hoài cũng cười, nói: “Vừa xếp xong gạch, lỡ mất thời gian, nên anh mới vội vã chạy tới.”
Bạch Mai hơi ngạc nhiên, cũng xen lẫn chút vui mừng: “Mua được gạch rồi sao?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhận lấy túi từ tay Bạch Mai và Cố Nguyệt Hoài, nói: “Hôm nay đi nhà máy gạch đỏ của công xã mua được một vạn viên, mỗi viên hai xu, tốn hai trăm đồng, đợi vạch xong đất là có thể khởi công.”
Bạch Mai cười nói: “Vẫn là anh làm việc nhanh gọn, nhưng cột xi măng, ngói, vôi cũng tốn không ít tiền đâu, đợi tháng này lãnh lương em sẽ đưa tiền cho anh, xây cho nhanh, tranh thủ Tết năm sau cả nhà ta đều có nhà mới ở!”
Cố Đình Hoài cười: “Yên tâm, chưa đến Tết nhà ta đã có thể ở nhà mới.”
Bạch Mai khoác tay của Cố Nguyệt Hoài, khẽ nói: “Nhờ có Nguyệt Hoài, không thì sao mà có nhà mới để ở?”
Cố Đình Hoài gật đầu, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, nhưng thấy cô mặt mày của cô có vẻ lạnh nhạt, nhìn không có tâm trạng Anh ấy không khỏi lo lắng, cau mày hỏi: “Bé con, sao thế [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có chuyện gì à Ở đơn vị có ai bắt nạt em phải không?”
“Không có.” Cố Nguyệt Hoài lắc đầu Trên mặt của Cố Đình Hoài đầy sự nghi hoặc, nhìn Bạch Mai hỏi: “Sao thế [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bé con sao thế?”
Bạch Mai nhìn Cố Nguyệt Hoài, nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngập ngừng nói: “Chắc là chuyện ở cổng thư viện.”
Cô ấy cũng không giấu diếm, kể lại chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối, nghe xong, bước chân của Cố Đình Hoài đột nhiên khựng lại: “Em nói, người phụ nữ đó nhắc đến Bí thư Tần Còn nói chồng của cô ta nhờ vả Bí thư Tần mới cưới được cô ta?”
Bạch Mai sững sờ, không hiểu sao Cố Đình Hoài đột nhiên kích động như vậy, ngập ngừng gật đầu Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn Bạch Mai một cái, lại đối diện với ánh mắt của Cố Đình Hoài: “Chưa nói với chị ấy?”
Cố Đình Hoài trong lòng chùng xuống, cười khổ lắc đầu: “Không phải chuyện tốt, nói ra cũng xấu hổ.”
“Hai người đang đánh đố gì thế Nguyệt Hoài, em biết người đàn ông đó?” Bạch Mai cũng không ngốc, nhìn hai người có vẻ không bình thường, nghĩ một chút liền có thể hiểu được nguyên nhân, hơn nữa ánh mắt của người đàn ông đó nhìn Cố Nguyệt Hoài cũng rất kỳ lạ.
Bạch Mai cau mày, vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ chỉ là quen biết nhưng quan hệ không tốt Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, nói: “Đó là Cố Duệ Hoài.”
Dù sao tới lúc Cố Nguyệt Hoài kết hôn thì Bạch Mai cũng phải đi, đến lúc đó cũng sẽ biết thôi Bạch Mai kinh ngạc: “Cố, Cố Duệ Hoài Ý em là, người đàn ông đó là thằng hai nhà ta Sao có thể thế [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cậu ta không phải...” Bạch Mai dừng lại, cô ấy chỉ biết Cố Duệ Hoài rời khỏi đại đội sản xuất, nói là đi theo mẹ của cậu ta rồi Về mẹ ruột của Cố Đình Hoài, mẹ chồng của cô ấy, cô ấy cũng rất tò mò Tuy nhiên, mỗi lần nhắc tới, cô ấy đều thấy sự ghét bỏ ở giữa hai đầu lông mày của Cố Đình Hoài, có vẻ rất khó nói Nhà nào cũng có chuyện khó nói, kể cả nhà mà Bạch Mai đã từng lớn lên, nếu người khác có hỏi, thì thật ra cô ấy cũng không muốn nói Nghĩ vậy, cô ấy cũng không hỏi thêm, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng Nhớ lại, Bạch Mai tròn mắt: “Vậy bí thư Tần?”
“Đúng.” Cố Đình Hoài thừa nhận, Bạch Mai nhất thời không biết nói gì Bí thư huyện công xã Hoàng Oanh là Tần Vạn Giang, được coi là một quan chức tốt yêu dân bảo dân Ngay cả người như cô ấy không biết nhiều cho lắm cũng nghe qua danh của ông ta, chỉ là không ngờ mẹ chồng của cô ấy lại lấy một người như vậy Cô ấy thở dài, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nhớ tới cảnh Cố Duệ Hoài bị người khác mắng vào mũi, không khỏi nói với Cố Đình Hoài: “Mấy ngày trước anh nói Cố Duệ Hoài sắp kết hôn, không ngờ hôm nay lại gặp, chỉ là...”
So với mẹ chồng Lâm Cẩm Thư thì người em chồng thần bí Cố Duệ Hoài, cô ấy biết nhiều hơn một chút Cô ấy nghe Cố Đình Hoài kể qua, Cố Duệ Hoài vì một người phụ nữ mà cãi nhau với gia đình, thậm chí chân còn bị què theo nữa Bạch Mai cũng biết, chuyện của Cố Duệ Hoài không phải là việc của một người chị dâu mới cưới như cô ấy có thể quản được, hơn nữa quan hệ giữa anh ta và nhà họ Cố thật sự rất nhạy cảm, nhưng nghĩ đến bộ dáng u ám của anh ta, lại không khỏi cảm thấy đau lòng Nếu Cố Duệ Hoài thực sự kết hôn với một người phụ nữ khinh thường anh ta như vậy, cuộc sống sau này có thể tưởng tượng được Cố Đình Hoài trầm giọng: “Nó vì Điền Tĩnh suýt giết bé con, rơi vào tình cảnh ngày hôm nay cũng là tự làm tự chịu, không có gì đáng thương cả, thôi, không nói về nó nữa, chúng ta nhanh về đi.”
Nói xong, anh ấy nhìn sắc mặt bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, trong lòng thở dài, nếu bé con thực sự không quan tâm đến thằng hai nữa, thì giờ sao lại có biểu hiện như vậy Em ấy luôn mềm lòng như vậy.
Mềm lòng Cố Nguyệt Hoài tự hỏi, cô thực sự mềm lòng sao Thực tế thì không, cô không hề vì hoàn cảnh của Cố Duệ Hoài mà cảm thấy thương hại Lý do mà cô im lặng là vì lại nhớ đến kiếp trước, ăn một lần khôn ra một lần, dù Cố Duệ Hoài có hối hận thì cô cũng sẽ không quay lại Đường đời quá dài, vì nhiều người cô có thể sẽ dừng lại, nhưng trong đó đã không còn bao gồm Cố Duệ Hoài nữa Từ khi anh ta bóp cổ cô, chất vấn tại sao lại làm hại Điền Tĩnh, anh em bọn họ đã không thể quay lại như trước Bạch Mai nhìn Cố Đình Hoài, lại thận trọng nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, ừm một tiếng So với thằng hai mới gặp, vị trí của Cố Nguyệt Hoài trong lòng của cô ấy cao hơn rất nhiều, dù không nỡ nhưng cũng không có gì để nói Trên đoạn đường còn lại, ba người không ai nói gì nữa