Nhìn sắc mặt của Cố Nguyệt Hoài, bỗng Ngụy Lạc mỉm cười chuyển chủ đề: “Chỉ là chắc chắn sẽ có người phải gánh cơn thịnh nộ của nhà họ Hoàng, trong lòng em hẳn cũng hiểu rõ rồi Nhưng mà chị cũng không lo lắng lắm, dù có đi tới nơi nào thì em vẫn có thể sống rất tốt.”
Cố Nguyệt Hoài nghẹn lời, một lúc sau mới ngước mắt lên, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tổng biên tập có kế hoạch gì cho sau này hay không?”
Dù [Nhật báo Quần Chúng] có tốt hay Ngụy Lạc có giỏi tới đâu cũng không đấu lại được Hoàng Bồi An cố tình cản đường, cho nên hẳn sau khi xong việc cô và Ngụy Lạc sẽ bị sa thải để làm dịu lửa giận của nhà họ Hoàng, điều này Ngụy Lạc đã đoán được từ lâu rồi Có điều bà ấy vẫn quyết định làm đến cùng với Hoàng Thịnh, điều này cũng đủ để chứng minh bà ấy là một người phụ nữ đầy tâm huyết và liêm chính Không biết có phải do cảm thấy câu hỏi của Cố Nguyệt Hoài buồn cười hay không mà Ngụy Lạc mỉm cười, sau đó cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Cũng không có kế hoạch gì, dù sao cũng lớn tuổi rồi, không làm được, chắc là ở nhà viết vài bản thảo kiếm chút tiền nuôi sống bản thân?”
Cố Nguyệt Hoài không đồng ý: “Vậy chẳng khác nào dùng dao mổ trâu cắt tiết gà?”
Ngụy Lạc là một người phụ nữ vô cùng giỏi giang, có thể khống chế được mọi việc, một người như vậy sau này lại phải ru rú trong nhà viết bản thảo gửi bài, kiếm chút tiền bằng ngòi bút để nuôi sống bản thân, vậy thật sự là có hơi bạc đãi năng lực và tài năng của bản thân, kinh tế đang phát triển nhanh chóng, đáng lý không nên làm thế này Ngụy Lạc khẽ cười, vẻ u sầu giữa mày hơi tản ra: “Chị mà là dao mổ trâu cái gì cơ chứ Chị cũng chỉ là người đàn bà đáng thương suốt ngày bị chồng trước đuổi theo đòi tiền mà thôi, nếu có thể rời khỏi [Nhật báo Quần Chúng] có khi là trong cái rủi có cái may thoát được Lý Nguyên thì sao?”
Cố Nguyệt Hoài cười, xem ra có vẻ chuyện mất công việc không có gì đáng tiếc với bà ấy, cô bèn nói: “Nếu tổng biên tập không có kế hoạch gì, vậy chẳng bằng em xin trước một vị trí, nói không chừng sau này còn có thể xây dựng cơ đồ cùng tổng biên tập đấy.”
Ngụy Lạc nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên nhìn cô, thật ra bà ấy cũng biết Cố Nguyệt Hoài không phải là người sẽ nhún nhường khuất phục trước người khác, cô luôn là người có thể nắm chắc được mọi cơ hội để đi về phía trước, nói không chừng về sau có thể xây dựng sự nghiệp lớn thật Có điều, bà ấy lớn tuổi rồi, thật sự không có lòng dạ làm mấy chuyện này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nghĩ thì nghĩ, Ngụy Lạc vẫn cứ mỉm cười nhàn nhã: “Được, không vấn đề gì!”
Sao Cố Nguyệt Hoài không nhận ra bà ấy chỉ qua loa cho xong được Nhưng không sao, về sau có cơ hội vẫn phải thử xem có thể mời Ngụy Lạc xuống núi không, dù gì hiện tại cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ cùng chung số phận với bà ấy, sao có thể tin tưởng vào mấy lời đó được “Vậy chúng ta đã hứa với nhau rồi nhé.”
*
Bận rộn làm hết lượng công việc của một ngày, sau khi tan tầm, Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Cố Thiên Phượng đang chờ ở cổng đơn vị Bạch Mai cũng ở đây, có điều cô ấy còn chưa đi tới thì Cố Thiên Phượng đã đi trước một bước về hướng Cố Nguyệt Hoài “Bác cả?” Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài hơi lóe sáng, có hơi kinh ngạc, không biết Cố Thiên Phượng tìm cô làm gì, dựa theo thời gian hiện tại, tình cảm giữa anh họ Cố Gia và người vợ mà anh ta mới cưới nửa năm còn chưa tan vỡ, không phải bác cả thông cảm mà tranh thủ đến trả tiền trước đấy chứ Cô vừa nghĩ xong, Cố Thiên Phượng đã đưa phong thư cho cô: “Bé con, đây là năm mươi đồng.”
Cố Nguyệt Hoài cũng không từ chối mà nhận tiền: “Bác cả không hổ là bác cả, mới vừa vay tiền nửa năm là trả được rồi.”
Thật đúng là cô đã xem thường Cố Thiên Phượng rồi, xem ra làm ở nhà máy chế biến thịt rất có tiền đồ Khóe miệng Cố Thiên Phượng nhếch lên, cảm thấy mấy câu nói từ miệng cô nàng này chẳng có câu nào là hay, nghĩ đến em gái Cố Ngân Phượng ba ngày hai lần chạy tới chỗ ông ấy khóc lóc kể lể, không kìm được nói: “Bé con, cha của cháu chỉ có chúng ta là người thân, bác gái của cháu thẳng tính lại lanh mồm lanh miệng, nhưng cũng không có ác ý, lúc trước cháu làm bác gái tức đến nỗi nhập viện, sau này cháu cố gắng nhường bác gái một tí.”
Cố Nguyệt Hoài suýt tức đến nỗi bật cười, nhưng cô lười cãi nhau với Cố Thiên Phượng, ném phong thư đựng tiền vào trong túi, nói: “Bác cả không còn việc gì nữa thì cháu đi trước, đồng nghiệp còn chờ cháu đi tới lớp học đêm, cháu đi đây.”
Nói xong cũng không đợi Cố Thiên Phượng nói tiếp, chạy ra cửa đón Bạch Mai, dắt xe đạp đi xa Cố Thiên Phượng hơi nhíu mày, lẩm bẩm một câu: “Đúng như Ngân Phượng nói, chẳng có tí tôn trọng nào với người lớn cả.”
Tuy nhiên nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài dắt chiếc xe đạp mới tinh, ông ấy lại nhăn chặt mày lại, ông ấy cảm thấy có thể đứa em gái lắm mồm nhà mình nói không sai, có lẽ lúc trước bà già ở nhà để lại hai món bảo bối thật Nếu không chỉ dựa vào tiền Cố Nguyệt Hoài kiếm được ở [Nhật báo Quần Chúng] mà có thể nuôi sống cả một gia đình, còn mua được xe đạp Không được, phải về nhà bàn bạc lại chuyện này, thằng tư mềm lòng, nếu tới cùng nhau có khi còn có thể phân được ít tiền, hẳn cuộc sống của cả nhà sẽ khác biệt nhiều [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nghĩ như vậy, Cố Thiên Phượng cảm thấy chuyện rất quan trọng, đi tìm Nhiếp Bội Lan thương lượng một chút “Nguyệt Hoài, đó là ai thế?” Bạch Mai nhìn Cố Thiên Phượng đã đi xa, có hơi thắc mắc Cố Nguyệt Hoài nói: “Bác cả.”
“Hả?” Bạch Mai sửng sốt, cô ấy cũng chưa được gặp nhiều họ hàng nhà họ Cố [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài cũng không giải thích nhiều, đi vào tiệm sách cũ cùng Bạch Mai và Vạn Thanh Lam Vạn Thanh Lam nghĩ, tuy rằng bản thân nói điều này thì không được hay nhưng vẫn không kìm được nhắc nhở: “Cậu phải cẩn thận một chút, tớ thấy bác cả của cậu nhìn chằm chằm vào cái xe đạp này, trông không bình thường tí nào Rõ ràng ngoại hình trông thật thà chất phác mà tính nết chẳng ra làm sao.”
Cố Nguyệt Hoài thở phào, đôi mắt lạnh lùng: “Yên tâm.”
Tất nhiên cô biết Cố Thiên Phượng, Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phương đều có suy nghĩ xấu xa, trước đó còn lo lắng kiêng dè Cố Chí Phượng, còn bây giờ à, cô phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ mọi việc trước khi rời đi, nếu không thì không yên tâm Ba người này, Nhiếp Bội Lan mưu mô nhất, cũng là người ác độc nhất, không biết bà ta có thể hạ thấp mình để làm chuyện xấu với hai người kia không, nhưng cẩn thận nghĩ lại, làm gì có ai bỏ qua tiền trước mặt “Nguyệt Hoài, em mua xe đạp à?” Vẻ mặt Bạch Mai kinh ngạc Mua xe đạp ở thập niên 70 không phải là một chuyện nhỏ đối một gia đình bình thường Cố Nguyệt Hoài khẽ ừ một tiếng: “Ngày hôm qua thương lượng với anh cả xong, nói là mua một chiếc, hai người bọn chị đi làm cũng thuận tiện.”
Bạch Mai mấp máy môi, cô ấy chưa làm gì cũng có thể đi xe đạp Vạn Thanh Lam cực kỳ hâm mộ nhìn Bạch Mai: “Thật hâm mộ chị có một người em tốt như Nguyệt Hoài.”
Bạch Mai khẽ cười, nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, em ấy thật tốt.”
Tới thư viện, Cố Nguyệt Hoài khóa kỹ xe đạp, xoa xoa giữa mày, từ lúc trở về tới giờ vẫn luôn không có thời gian rảnh Lúc này, một bóng người hơi chần chờ đi về phía cô “Em không sao chứ?”
Cố Nguyệt Hoài sững người, ngước mắt nhìn về phía Cố Duệ hoài, cách đó không xa phía sau cậu ta dựng một chiếc xe đạp đã khóa kỹ, nhìn dáng vẻ thì cũng là vừa tan tầm đã tới đây học lớp học đêm, có điều hôm nay cậu ta không đi cùng Quản Đồng “Không sao hết.” Giọng cô bình thản, cũng không trò chuyện với cậu ta, vào thư viện cùng đám Vạn Thanh Lam Cố Duệ Hoài rũ đầu xuống, chờ tới lúc không thấy bóng dáng của hai người nữa mới khập khiễng đi vào Tiết buổi tối hôm nay là Trình Lăng lên lớp, trông người này đẹp mắt, giọng nói dịu dàng, khi giảng bài các nữ đồng chí đều hăng hái phát biểu, nam đồng chí lại không thích nhìn, cả đám tức xì khói Hết tiết, bọn học sinh sôi nổi rời đi, Trình Lăng mới tiến lên nói chuyện phiếm vài câu với Cố Nguyệt Hoài