Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 443: Thất nghiệp rồi!





Mấy ngày tiếp theo mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ có chuyện của Hoàng Thịnh là vẫn không ngừng xôn xao
Mấy hôm nay, ngày nào cũng có vô số người đến công xã và huyện chửi mắng biểu tình phản đối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng cấp trên mãi không có hành động thực tế nào, còn [Nhật báo Quần Chúng] lại sắp xếp phóng viên đến phỏng vấn chuyên sâu cha mẹ của Lý Nhĩ Tân và Trương Nguyệt Nhi vẫn còn nằm trong bệnh viện, công bố chi tiết câu chuyện cho người dân biết lần nữa
Cố Nguyệt Hoài thì rảnh rỗi hơn, ngày nào cũng một chặng đường giữa ba điểm nhà, [Nhật báo Quần Chúng] và lớp học đêm
Căn nhà của gia đình đã ra khung sơ sơ rồi, tính toán thời gian thì tầm một tháng là có thể xây xong
Hôm nay, Cố Nguyệt Hoài vừa đến đơn vị đã được gọi đến văn phòng của Ngụy Lạc
Cô vừa đẩy cửa đi vào đã thấy trong văn phòng có một người đàn ông trung niên mặc đồ vest mang giày da, ngồi bên cạnh ông ta là Lưu Nhất Chu phó tổng biên tập khó che giấu được nụ cười đắc ý trên gương mặt, đó cũng chính là cha của Lưu Tường
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, ngước lên nhìn vào mắt Ngụy Lạc, nhận được tín hiệu bà ấy gửi đến, cô còn nói sao lại lề mề nhiều ngày vậy, cuối cùng cũng đến rồi, nhưng mà cho Lưu Nhất Chu ngồi ở vị trí tổng biên tập ấy hả, nghĩ sao vậy
“Cô là Cố Nguyệt Hoài?” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cầm ly nước trong tay, đánh giá Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, thái độ không căng thẳng cũng không siểm nịnh, hờ hững nói: “Vâng.”
Người đàn ông cũng không quan tâm, ông ta nói: “Tôi là Tề Thành, tổng biên tập của [Nhật báo Quần Chúng] ở thành phố Chu Lan chúng ta, nhận chỉ thị từ trụ sở chính ở Thủ đô, đặc biệt đến đây một chuyến để xử lý đống đổ nát do cô và Ngụy Lạc gây ra.”
Tuy giọng điệu của ông ta bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại cực kỳ sắc bén
Cố Nguyệt Hoài đi đến bên cạnh Ngụy Lạc: “Đống đổ nát
Câu này tôi không hiểu, chi bằng tổng biên tập Tề nói rõ ra xem?”
TTe Thành nhíu mày, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta ra vẻ thâm sâu khó dò nhìn Cố Nguyệt Hoài và Ngụy Lạc, ông ta đã biết phong cách làm việc và cách nói chuyện của biên tập Cố này trước khi đến đây rồi
Đương nhiên ông ta không thể đem chuyện của Hoàng Thịnh ra nói, dù về tư có thế nào, nhưng bề ngoài thì tên này đã thành kẻ vô dụng rồi
“Cụ thể cũng không có gì để nói, nhưng cấp trên quyết định sa thải hai người, tôi cũng không thể nói gì, cho hai người một ngày để thu dọn đồ đạc rời khỏi [Nhật báo Quần Chúng] nhanh nhất có thể, tiền lương trong khoảng thời gian này sẽ phát trước cho hai người.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài một hơi: “Ôi, thất nghiệp rồi, thất nghiệp rồi, tổng biên tập ơi, trước khi đi chúng ta vẫn nên đến công xã báo cho bà con đang kháng nghị biết, sau này chị không làm tổng biên tập, không thể giúp họ làm mấy việc thiết thực được nữa rồi.”
Cái gì gọi là giết người không dao
Chính là đây
Tề Thành và Lưu Nhất Chu ngồi trên sô pha co giật khóe miệng, nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp
Nếu cô dám làm vậy thật, có lẽ ngày mai người kháng nghị sẽ tập kết tại cổng [Nhật báo Quần Chúng] để bắt đầu biểu tình, nếu như vậy thì dù là danh dự hay tiếng tăm gì của [Nhật báo Quần Chúng] cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng
Tề Thành nhíu chặt mày, không tìm ra sơ hở của Cố Nguyệt Hoài
Ông ta nhìn Ngụy Lạc, dùng tình để làm bà ấy lung lay, dùng lý trí để nói cho bà ấy hiểu: “Tổng biên tập Ngụy, đây cũng không phải lần đầu chúng ta tiếp xúc với nhau, tôi biết cô đã dốc sức rất nhiều cho [Nhật báo Quần Chúng] chúng ta, đối với cô mà nói, nó như đứa con của cô nên cô phải bảo vệ
Tôi biết, cấp trên sa thải cô là không công bằng, nhưng đời mà, rất nhiều chuyện không thể nói rõ, cô hiểu được không?”
Ánh mắt của Ngụy Lạc sắc bén, không đáp lại, cũng không biết đang nghĩ gì
Tề Thành thở dài: “Tôi cũng không úp mở nữa, trụ sở chính ở Thủ đô đã nói, lần này các cô chịu thiệt thòi, nhưng bộ trưởng Hoàng gây sức ép, cũng là chuyện bất đắc dĩ, trụ sở chính nói sẽ bồi thường tiền lương ba tháng cho hai người.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày cười: “Tổng biên tập Tề, nếu lúc nãy tôi không nói thêm một câu như thế, e là số tiền này không lọt được vào túi của tôi và tổng biên tập Ngụy rồi nhỉ
Ông thật biết tính toán, nhưng phần bồi thường ba tháng này thật sự quá ít, nửa năm đi.”
“Các ông trả tiền lương nửa năm, nếu dư tôi cũng không nói gì đâu.”
“Vốn dĩ chuyện của Hoàng Thịnh là miếng vải bó chân của cụ bà, vừa thối vừa dài, tôi sắp đi nhậm chức ở quân khu tám rồi, cũng không dư hơi dây dưa với anh ta, nhưng sa thải người khác không lý do, thái độ này đứng đắn thật đấy.”
“Nếu không thì tôi cũng không quan tâm mà làm lớn chuyện thêm chút nữa, chỉ là không biết cái người bộ trưởng Hoàng kia ra thời hạn cho các ông trong bao lâu
Lỡ như tôi không giữ được cái miệng này mà ăn nói lung tung, vậy thì...”
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh thong dong, lời nói lại cực kỳ có tính uy hiếp
Gân xanh trên thái dương của Tề Thành giật giật, ông ta cắn răng, đập bàn nói: “Được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nửa năm thì nửa năm
Nhưng các cô phải làm đến nơi đến chốn, ngậm chặt cái miệng, có vài chuyện có thể nói hay là không thể nói, các cô tự biết cân nhắc.”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: “Tổng biên tập Tề và tổng biên tập Ngụy là người quen cũ, ông còn không tin nhân phẩm của chị ấy à?”
Ngụy Lạc vỗ nhẹ lên cánh tay của Cố Nguyệt Hoài, ngước lên nói: “Mấy hôm nay tôi đã thu xếp toàn bộ công việc trong tay rồi, tổng biên tập sẽ nhận được nhanh thôi, không cần một ngày, hôm nay chúng tôi có thể đi ngay.”
Giọng điệu của bà ấy rất bình tĩnh, không biết có phải do lòng thấy nhẹ nhõm hay không, dường như nỗi lo nơi mi tâm cũng vơi đi rất nhiều
Tề Thanh ngập ngừng, vẻ mặt cảm khái, cũng biết Ngụy Lạc và Cố Nguyệt Hoài đã sớm biết cảnh ngộ bản thân phải đối mặt, nhưng hai người không hề sợ hãi và hối hận, vẫn kiên quyết vạch trần tội ác của Hoàng Thịnh
Khoảnh khắc này đây, ông ta không khỏi thấy khâm phục cho sự oai phong lẫm liệt của hai nữ đồng chí này, tiếc là, thói đời này không phải nơi mấy người chính nghĩa như họ có thể có tiếng nói, mà có rất nhiều người và rất nhiều chuyện đều cực kỳ cực kỳ bất đắc dĩ
Ông ta thở dài, đứng lên đưa tay về phía Ngụy Lạc: “Tổng biên tập Ngụy, rất vui vì có thể được làm việc với cô một lần.”
Ngụy Lạc bắt tay ông ta, môi nở nụ cười mỉm: “Tôi cũng rất vui.”
Cố Nguyệt Hoài rời khỏi văn phòng quay về dọn đồ, thu hút ánh nhìn của toàn thể nhân viên tổ ba
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nguyệt Hoài, cậu làm gì vậy
Đi đâu hả?” Sắc mặt của Vạn Thanh Lam hơi tệ, cô ấy ngây thơ tưởng Cố Nguyệt Hoài xin nghỉ phép, vì cô đã dọn hết cọ và giấy vẽ sẽ dùng khi đi làm thường ngày rồi
Cố Nguyệt Hoài cười: “Thanh Lam, sau này chúng ta không thể làm đồng nghiệp nữa rồi, không nói mấy chuyện khác, sau này có nhớ thì đến nhà tớ, nhưng sắp tới tớ cũng đến thành phố Hoài Hải rồi, có lẽ cũng không gặp được.”
Cô vừa dứt lời, Vạn Thanh Lam không kìm được rơi nước mắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Cậu không làm nữa?”
“Ừm, không làm nữa.” Cố Nguyệt Hoài vẫn rất bình tĩnh, nói xong, cô quay người nói với các đồng nghiệp ở tổ ba: “Khoảng thời gian này cũng cảm ơn sự chăm sóc của mọi người, Thanh Lam, đi nhé.”
Cô cởi thẻ tên của mình xuống, bên trên vẫn là dòng chữ quen thuộc: Tổ biên tập số ba, Cố Nguyệt Hoài
Nghĩ cũng thấy tiếc, rời khỏi [Nhật báo Quần Chúng], sau này cũng không thể đến lớp học đêm được nữa, vốn còn muốn học ít thứ để sau này có thể dùng lúc thi đại học, ngờ đâu vẫn chưa trụ đến lúc chia lớp đã nghỉ việc rồi
Cô không khỏi cảm khái trong lòng, quả là kế hoạch không theo kịp biến số
Cố Nguyệt Hoài không nhìn nữa, cầm đồ của mình lên, vô cùng tiêu sái rời khỏi văn phòng của tổ ba, Vạn Thanh Lam nhìn bàn ghế trống không và thẻ nhân viên bên cạnh mình, không kìm được ụp xuống bàn bật khóc
Hoàng Bân Bân cũng hơi luyến tiếc, thấy Vạn Thanh Lam đau buồn như vậy, xót xa đưa tay sang vỗ cô ấy: “Đừng khóc nữa, cũng không phải là sau này không thể gặp lại, chắc chắn mấy hôm nữa Nguyệt Hoài kết hôn sẽ mời chúng ta mà.”
Nhưng nghe thấy câu này, Vạn Thanh Lam còn khóc thương tâm hơn
Vì cô ấy nhớ ra mấy hôm trước Cố Nguyệt Hoài từng nói một câu với cô ấy: Người sống trên đời, đa số chỉ là một cái cây trên con đường cô đi qua, có lẽ cô đi xa hơn thì sẽ quên mất cái cây đó trông ra sao rồi
Cô ấy không biết, có phải rồi cô ấy cũng sẽ biến thành một cái cây không đáng kể trên con đường phía trước của Cố Nguyệt Hoài hay không
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.