[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lòng họ đều có tính toán riêng
Lúc này, Cố Tích Hoài vén rèm thò đầu ra, thấy bọn họ xúm lại thì thầm to nhỏ, trong mắt thoáng hiện qua vẻ cụt hứng: “Hôm nay cơn gió nào thổi, sao thổi bác hai bác cả đến đây cả rồi?”
Cố Ngân Phượng quen thói nịnh bợ Nhiếp Bội Lan, thấy Cố Tích Hoài không chào Nhiếp Bội Lan bèn xụ mặt, lập tức tiếp lời: “Trẻ con không hiểu chuyện, gặp cũng không chào
Đây là bác cả của cháu
Không biết à?”
“Ngại quá, hơn mười năm không gặp nên không biết thật.” Cố Tích Hoài liếc nhìn Nhiếp Bội Lan một cái, mặt mày thờ ơ, cậu ấy đã nghe nói về người này từ trước, cố tình không chào là vì biết mấy năm nay hai bên chẳng hề có qua lại
Cố Ngân Phượng trừng cậu ấy một cái, giờ mới lấy lòng nói: “Chị cả, thằng nhóc nhà quê, chị đừng chấp nhặt nó.”
Nhiếp Bội Lan bước vào sân bùn, nghe tiếng heo kêu trong chuồng thì nhíu mày, sự ghét bỏ trong mắt gần như sắp tràn ra: “Thằng tư đâu
Sao còn chưa qua đây
Vào nhà trước đi.”
Nói xong, Nhiếp Bội Lan nhấc chân đi vào nhà, nhưng Cố Tích Hoài lại chặn ngay cửa, miệng cười nhưng lòng không cười nói: “Nhà đầy người, không có chỗ đặt chân, mấy người vẫn nên đợi ở ngoài này đi, tôi đi gọi cha tôi, ông ấy xây nhà ở đằng sau.”
Vẻ mặt bọn họ sự thay đổi, Cố Ngân Phượng chống nạnh: “Nói gì đó hả
Cha mày dạy mày cư xử với người lớn vậy à?”
Cố Tích Hoài nhún vai, không quan tâm nói: “Không phải chính bác hai nói đấy sao
Chúng tôi đều là thứ có mẹ sinh không có mẹ dạy, thật sự không biết tôn trọng người lớn, hay là bác hai dạy tôi đi?”
Nói xong, vẻ kiêu căng hống hách trên mặt Cố Ngân Phượng chợt biến mất, cười xởi lởi nói: “Cháu nói xem thằng nhóc cháu sao mà thù dai quá vậy
Lần trước là bác hai mau miệng chứ trong lòng không có nghĩ vậy đâu, nhóc con cháu so đo với bác hai gì chứ
Được rồi, mau đi gọi cha cháu về, các bác vào nhà chờ.”
Ánh mắt Cố Tích Hoài khẽ dao động, không biết đang nghĩ gì mà cười khanh khách ra khỏi nhà đi tới sân sau, cũng chẳng quan tâm là họ có vào nhà hay không
Cố Ngân Phượng thở phào, nói với Nhiếp Bội Lan: “Đi thôi chị cả.”
Nhiếp Bội Lan nhấc chân mang giày da bò qua ngạch cửa, vừa vào nhà, tay đã không kìm được đặt lên mũi, cứ thấy trong căn nhà này có mùi gì là lạ, nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu bà ta bước vào cửa nhà của thằng tư
Bà ta nhớ hồi nhỏ thằng tư là con ruột nên tôi tớ quản gia người làm lâu năm đều cưng chiều ông, thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ bay, chà, tiếc là cuối cùng xã hội đổi mới, người có cuộc sống tệ nhất lại là ông ta
Trong lòng Nhiếp Bội Lan gợn lên cơn đắc ý lăn tăn, đó là cảm giác một phát lên mây, từ trên cao nhìn xuống người mình từng cần phải lấy lòng
“Anh cả, chị cả, mình ngồi xuống trước, thằng tư về ngay thôi, rồi mình nói chuyện đàng hoàng với nó.” Cố Ngân Phượng làm như nhà mình, mời Cố Thiên Phượng và Nhiếp Bội Lan ngồi xuống giường đất
Lúc này, một giọng nói cay nghiệt chợt vang lên trong phòng: “Bác hai muốn nói gì với cha tôi đấy?”
Cố Nguyệt Hoài vừa đỡ Yến Thiếu Ương vào phòng, còn chưa ra ngoài đã nghe thấy câu nói của Cố Ngân Phượng rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Ngân Phượng đứng thẳng người xoạch một cái, thấy Cố Nguyệt Hoài bước ra khỏi phòng, vẻ mặt không dám tin, kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy
Sao cháu ở trong phòng
Cháu không đi làm à?”
“Bác hai quan tâm nhiều thế?” Cố Nguyệt Hoài liếc bà ta một cái, mắt phượng lại nhìn lướt qua Cố Thiên Phượng và Nhiếp Bội Lan
Cố Ngân Phượng thầm nói thật xui xẻo, sao đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử một chuyến đã đụng ngay con ôn thần Cố Nguyệt Hoài này rồi, cô không phải thứ dễ gần gì, nói câu nào cũng như ngậm dao găm đâm thẳng vào tim người ta
Nhiếp Bội Lan siết lấy quai túi xách trong tay, cười khẩy nói: “Tuổi còn trẻ mà đã ngang ngược vậy sao?”
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng, bưng nước trên bàn lên uống thêm một ngụm: “Đã già thế này rồi, sao da mặt lại dày không ai bằng vậy
Tôi nhớ lần trước con gái bà về quê, chúng ta đã trở mặt rồi nhỉ
Còn bác nữa, lần trước “hạ mình” đến nhà tôi đòi đồ bà nội tôi để lại, lần này lại gọi trợ thủ tới, định xông lên chung à?”
Mục đích hôm nay của cô chính là cắt đứt quan hệ hoàn toàn với đám người này, đỡ phải dăm ba bữa lại chạy tới đây, sức lực cha cô có hạn, đầu óc lại không đủ dùng, thật không phải đối thủ của đám người này
Cố Nguyệt Hoài nói một hơi, coi như đã xé rách bộ mặt hòa nhã đám người Cố Ngân Phượng cố tình muốn duy trì
Bầu không khí trong nhà vô cùng giằng co, thậm chí còn hơi giương cung bạt kiếm
Lúc Cố Chí Phượng vội vã chạy về còn cảm nhận được áp lực lan rộng
Ông nhíu mày nhìn mấy người đang ngồi ở đầu giường, nỗi vui mừng lúc mới nghe sơ qua đã mất sạch, ông cũng không phải thằng ngốc, biết họ đến không có ý tốt gì, nếu không thì sao người hơn hai chục năm không đến nhà kia bỗng dưng lại đến
“Thằng tư, lần trước chị đã nói với em, bảo em dạy dỗ đứa con gái này, em xem đi, ăn nói kiểu gì đấy hả
Răng và miệng còn có lúc va phải nhau, chúng ta là chị em lớn lên cùng nhau, cãi nhau một trận thì không qua lại nữa à
Lần này chị cả đến thăm em, em không thể không nể mặt nhỉ?”
Xưa nay Cố Ngân Phượng luôn khôn khéo, lần trước bị chọc giận thật nhưng bà ta cũng biết co biết duỗi
Thằng tư này không những mua xe đạp mà còn sắp xây nhà mới nữa, trong nhà không có vốn nhiều mà dám trải sạp lớn vậy ư
Dù có thế nào đi chăng nữa thì bà ta đã quyết định rồi, hôm nay có bẽ mặt cũng phải lấy được tiền trong tay thằng tư rồi mới đi, đều là mẹ nuôi lớn, ai kém hơn ai
Dù không phải con ruột, chia ít cũng được mà nhỉ
Nuốt một mình là sao đây
Cố Chí Phượng nhìn chằm chằm họ, hồi lâu vẫn không nói gì
Cố Thiên Phượng nhận ra thái độ hôm nay của Cố Chí Phượng sai sai, thường ngày khi họ đến, ông luôn nhiệt tình chào hỏi, cứ sợ mối quan hệ của họ bị gượng gạo, nhưng hôm nay ông không chào họ, cũng không bưng trà rót nước
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Thiên Phượng dâng lên dự cảm chẳng lành, cứ thấy sẽ không thuận lợi đến thế
“Thằng tư
Em sao vậy
Chị đang nói chuyện với em đấy!” Cố Ngân Phượng tiến lên định xô Cố Chí Phượng một cái, ngờ đâu ông lạnh lùng nhìn bà ta: “Có gì thì nói thẳng đi, nhà sắp xây, không rảnh chuyện trò.”
Lúc nói chuyện, ông lau bùn đất dính trên tay lúc xây nhà, giọng điệu cực kỳ điềm tĩnh
Thái độ này của ông khiến Cố Ngân Phượng không kịp đề phòng, sắc mặt bà ta không được tốt cho lắm, dè dặt nói: “Thằng, thằng tư này, em sao vậy
Có chuyện gì à
Đừng nói là vẫn còn giận chị hai nhé
Thế này đi, chị hai xin lỗi em, được chưa?”
Bà ta thò tay qua kéo ống tay áo của Cố Chí Phượng, nói nhỏ: “Chí Phượng, lần này khó khăn lắm chị hai mới gọi chị cả tới đây, muốn bốn anh chị em mình có thể ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau, đây không phải là điều em nói sao
Nếu có thể như hồi nhỏ thì tốt biết mấy, em xem, hôm nay là cơ hội đó
Đừng giận lẫy nữa, nghe lời chị hai đi.”
“Nếu mấy người tới đây để đòi đồ mẹ để lại thì tôi khuyên mấy người đừng phí công vô ích nữa, tôi đã nói rồi, nhà này có thể được như bây giờ đều nhờ con gái tôi, không liên quan gì đến mẹ hết
Vả lại, ngày xưa nhà bị tôi thua bạc hết rồi, chẳng còn lại gì, mấy người cũng đã tận mắt chứng kiến
Được rồi, nói xong thì mấy người mau đi cho, tôi thật sự không rảnh để tiếp đón mấy người, sau này cũng đừng đến nữa, tôi không muốn làm mất hết tình cảm thuở nhỏ.” Cố Chí Phượng hất tay Cố Ngân Phượng, nói ra những lời lẽ gay gắt
Cố Nguyệt Hoài khá ngạc nhiên, ánh mắt cũng hơi thảng thốt, vốn cô cho rằng hôm nay sẽ phải làm cha đau lòng, không ngờ người ra quyết định không phải cô, cũng không phải Cố Tích Hoài, mà lại là chính ông!
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]