Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 446: Cắt đứt quan hệ





Cố Tích Hoài cũng thấy hơi khó tin, ông cha già của cậu ấy luôn là người dễ bị dụ, còn trọng tình nghĩa nữa
Vậy mà hôm nay ông lại vùng lên, không bị Cố Ngân Phượng dắt mũi, nếu là trước kia, có sao cậu ấy cũng không tin có chuyện này, xem ra, sau khi trải qua những chuyện dạo gần đây ông đã chín chắn hơn rồi
Nghĩ vậy, Cố Tích Hoài lười nhác tựa vào ngạch cửa, thích thú quan sát nét mặt của mấy người trong nhà
Cố Ngân Phượng cực kỳ sốc, mắt trợn tròn, vẫn còn giữ tư thế bị Cố Chí Phượng hất ra, bà ta nhìn tay mình rồi lại nhìn Cố Chí Phượng mặt mày thờ ơ, ra dáng tiễn khách, sau đó hoảng sợ hít vào một hơi
Hôm nay thằng tư uống lộn thuốc à
Lẽ nào ông không nhận ra hôm nay họ đến để hàn gắn tình cảm với ông ư
Cố Thiên Phượng chấn động cả người, bỗng chốc không giữ nổi điệu bộ anh cả
Ông ấy đứng ngồi không yên, nhíu mày nói: “Thằng tư, em nói câu này là sao
Là muốn cắt đứt quan hệ với bọn anh à?”
Cố Chí Phượng nghe vậy, chợt bật cười, tiếng cười còn khó che giấu sự thê lương, ông ngước lên nhìn ba người họ: “Cắt đứt quan hệ
Lẽ nào đó không phải chuyện mà mấy người đã làm vào hai mươi năm trước sao
Sao giờ lại đến nhà hỏi tôi?”
Miệng ông nói không muốn mất hết tình cảm thuở nhỏ, nhưng cuối cùng lại khác
Ông nhớ tất cả hành vi giẫm đạp nhà họ Cố trèo lên để rũ sạch quan hệ với ông vào hai mươi năm trước của họ, nhưng khi ấy tình hình nghiêm trọng, ông có thể hiểu được, còn giờ thì sao
Vì chút lợi ích trong tưởng tượng mà xem ông là thằng ngốc
Lòng ông biết rõ, nếu không phải nhà mình dần khấm khá, đừng nói là bà vợ của phó bí thư Ủy ban Cách mạng huyện Nhiếp Bội Lan này, mà ngay cả Cố Thiên Phượng ở nhà máy chế biến thịt và Cố Ngân Phượng ở nhà máy bông cũng sẽ không năm lần bảy lượt đến nhà họ Cố ông
Giờ đang là thời buổi rối ren, nhà họ Cố bấp bênh, là bé con dùng đôi vai gầy của cô để gánh vác cả gia đình
Ông ngu dốt bất tài, chuyện có thể làm không nhiều, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, ông cũng không muốn để cô phải cáng đáng nhiều hơn
Nếu cô sắp đến thành phố Hoài Hải rồi, vậy thì cứ vui vẻ không vướng bận mà đi, ông phải đưa ra một vài quyết sách, không thể để cô nhọc lòng mọi thứ được
Cố Thiên Phượng nghẹn lời, bỗng dưng không tìm ra lời phản bác
Lúc này, Nhiếp Bội Lan đứng lên từ giường đất, bà ta ăn mặc đẹp đẽ, tay cầm túi xách, lúc quét mắt nhìn xung quanh còn mang theo vẻ ghét bỏ không hề che giấu, bà ta khẽ cười một tiếng: “Thằng tư, nếu em đã nói toạc ra rồi vậy chị cũng thẳng thắn, đồ mẹ để lại, theo lý mà nói có một phần ba là của bọn chị, em muốn nuốt trọn một mình, chị không đồng ý.”
Dường như có Nhiếp Bội Lan chống lưng, Cố Ngân Phượng lại nhanh chóng hồi phục sức chiến đấu, bà ta khoanh tay, cười khà khà: “Đúng đó
Không phải bà ấy là mẹ của chúng ta sao
Dựa vào đâu chỉ cho mình em?”
Cố Thiên Phượng mấp máy môi, tuy không lên tiếng nhưng hiển nhiên cũng thấy như vậy
Cố Chí Phượng nhìn ánh mắt tham lam của họ, nghe mấy lời nói vô liêm sỉ này, tự dưng trong lòng dâng lên nỗi thất vọng khó nói, đây chính là thứ tình cảm ông chấp niệm bao năm qua sao
Còn chẳng bằng phân chó
Cố Tích Hoài vốn định để lại “chiến trường” cho Cố Chí Phượng, nhưng giờ thật sự nghe không nổi nữa, bèn không kìm được mắng chửi: “Da mặt mấy người dày thật đấy, chẳng phải con ruột còn có mặt mũi đòi đồ của nhà họ Cố sao?”
Cậu ấy đưa tay ra chỉ vào ba người Cố Thiên Phượng: “Vả lại nhé, nhà họ Cố cho mấy người ít à
Không ít lần tôi nghe bà nội nói, lúc nhỏ cho mấy người đi học trường tư thục, cho mấy người đi học trường nữ sinh, ăn ngon dùng đồ tốt, còn sắp xếp người hầu cho nữa
Mãi đến sau cùng, mấy người còn có thể đạp lên nhà họ Cố để có được công việc người người ngưỡng mộ, rốt cuộc nhà họ Cố có lỗi với mấy người chỗ nào
Dáng vẻ tham lam của mấy người thật tởm lợm, dầu gì mấy người cũng là người có công việc vẻ vang, nói ra không sợ người ta cười cho à
Mau cút đi, muộn chút nữa là tôi đến nhà máy của mấy người khua chiêng gõ trống đấy!”
Giọng điệu Cố Tích Hoài mang theo sự uy hiếp lạnh lùng, nếu không phải vẫn còn giữ gia giáo thì cậu ấy đã cầm chổi đuổi người từ lâu rồi
Họ bị hỏi cho á khẩu, Cố Thiên Phượng vẫn là người còn sót lại chút lương tâm, ông ấy thấy hơi khó xử, nhớ kỹ lại cuộc sống lúc nhỏ ở nhà, quả thật không thốt ra nổi nửa chữ không, họ làm thế này thật sự hơi không có lòng người
Cố Ngân Phượng nghe thoáng qua Cố Tích Hoài muốn đến nhà máy bông nói chuyện khó nghe về bà ta thì khẽ biến sắc, bà ta là một người trọng thể diện, bình thường khoác lác không ít rằng chồng chị cả mình là lãnh đạo ở trụ sở lớn Ủy ban Cách mạng huyện, trong nhà máy có ai mà không nể mặt bà ta
Lỡ như Cố Tích Hoài thật sự nổi điên rêu rao chuyện bà ta đến nhà họ Cố đòi tiền, vậy sau này bà ta biết làm sao
Nghĩ vậy, Cố Ngân Phượng vội nén lại cơn giận, còn cố nặn ra một nụ cười: “Tích Hoài à, cháu nói xem, đều là người một nhà cả, sao có thể tuyệt tình vậy chứ
Nếu không phải tại cuộc sống khó khăn, cháu nghĩ các bác muốn làm người xấu sao
Thằng tư, nhà chị hai cũng có già có trẻ, dạo này lợi nhuận nhà máy không khả quan, cũng đã kì kèo tiền lương tận mấy hôm rồi, còn tiếp tục vậy nữa biết sống sao đây
Em có thể bố thí, chia cho chị hai một tí, chỉ một tí thôi được không
Chị biết em là con trai ruột của mẹ, lấy phần nhiều là lẽ đương nhiên, nhưng em cũng không thể nhìn cả nhà chị hai chết đói nhỉ
Còn chị cả nữa, chị cả là người làm lãnh đạo, chị ấy bằng lòng làm hòa với em, lẽ nào em không nên nắm lấy cơ hội sao?”
Cố Ngân Phượng cố tình giả vờ đáng thương, thỉnh thoảng còn giơ tay lên lau nước mắt
Coi như Cố Chí Phượng cũng đã nhìn thấu hoàn toàn, cười khẩy nói: “Được rồi, mau đi đi, tôi thật sự không hơi đâu tiếp đón mấy người, sau này coi như đã cắt đứt quan hệ, đừng ai quan tâm đến ai, mấy người cứ muốn xem tôi là thằng ngốc, vậy cũng được, người đi chân trần không sợ mang giày, tôi cũng không sợ tuyệt tình, đến khi mất việc rồi thì đừng trách tôi không nhắc nhở.”
Khóe môi của Cố Ngân Phượng co giật, cả người run rẩy, cứ như bị dội nước lạnh từ đầu đến chân, dội cho bà ta hoàn toàn tỉnh táo lại
Rằng Cố Chí Phượng đang nghiêm túc, ông muốn cắt đứt quan hệ với họ thật, có nói gì thì cũng vô ích
Ông khờ dại, ông đe dọa, cũng ngốc nghếch, nhưng mấy điều này đều xây dựng trên nền tảng là có tình cảm, giờ ông hoàn toàn gạt họ ra ngoài, tiếp tục dằn vặt nữa, nói không chừng ông nói được làm được thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Ngân Phượng quay đầu nhìn Nhiếp Bội Lan, lại thấy bà ta mỉm cười, không hề tức giận bởi lời Cố Chí Phượng nói
Bà ta lóe lên suy nghĩ, lẽ nào chị cả vẫn còn đường lui khác sao
Bà ta vừa định nói chuyện thì Cố Thiên Phượng đã xuống khỏi giường đất, đi đến trước mặt Cố Chí Phượng, lặng lẽ giơ tay lên vỗ vai ông, cũng không chào Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng đã quay người vén rèm rời đi
“Anh cả!” Cố Ngân Phượng không dám tin, kinh ngạc gọi một tiếng nhưng Cố Thiên Phượng không ngoảnh lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay sao vậy, ai cũng uống lộn thuốc hết rồi à
Nhiếp Bội Lan lại không quan tâm Cố Thiên Phượng, bà ta ung dung ngồi xuống, gẩy ngón tay của mình, nói: “Thằng tư, ông biết tại sao hôm nay con gái ông không đi làm không?”
Nghe bà ta nhắc đến Cố Nguyệt Hoài, Cố Chí Phượng nhíu mày, con gái là giới hạn của ông, không ai được đem con gái ra nói
Nhiếp Bội Lan cũng không đoái hoài ánh mắt thù địch của ông, khẽ nói: “Nói thật với ông nhé, con bé gây chuyện, gây ra chuyện lớn rồi.” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.