Bà ta vừa dứt lời, trong phòng trở nên yên tĩnh Cố Tích Hoài nhíu mày nhìn Cố Nguyệt Hoài, cậu ấy hoàn toàn không tin lời Nhiếp Bội Lan, nhưng việc em ấy tự tiện từ chức, nói muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thật sự không giống tác phong làm việc của em gái mình Cố Chí Phượng siết chặt tay, bình tĩnh hỏi: “Chị có ý gì?”
Nhiếp Bội Lan cười cười, bà ta thích cảm giác dắt mũi người khác Tuy nhiên, nụ cười trên mặt bà ta vừa chớm nở đã nghe thấy giọng nói lười biếng của Cố Nguyệt Hoài: “Bà Nhiếp giỏi thật, đến cả lý do tôi không đi làm cũng biết Nếu bà giỏi như vậy không bằng tính thử xem nếu trụ sở lớn của Ủy ban Cách mạng huyện biết vốn dĩ tên của bà là Cố Kim Phượng, là giai cấp địa chủ mà ai ai cũng biết thì bà sẽ làm như thế nào?”
“Để tôi nghĩ xem, chắc Đỗ Kim sẽ ly hôn với bà nhỉ Dù sao ông ta vẫn đang chờ cưới người khác.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt Nhiếp Bội Lan mà tâm trạng cực kỳ vui vẻ Nhìn xem, đây là lợi ích của việc sống lại, ít nhất thì ở đời trước, cô đã đọc được trên báo những bí mật mà người ngoài không biết Điều này không có tác dụng gì khác ngoài việc đâm vào tim người khác, khiến người ta chảy máu tươi đầm đìa từng giây từng phút Chỉ vài câu nói ngắn ngủi của Cố Nguyệt Hoài đã khiến tay cầm túi xách của Nhiếp Bội Lan chặt đến mức trắng bệch Bà ta thở gấp, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong ánh mắt ấy đầy nghi hoặc và khó hiểu Bà ta không biết Cố Nguyệt Hoài nghe được chuyện mà hầu như không ai biết này từ đâu Một khi vấn đề tác phong của Đỗ Kim bị phanh phui ra, mọi thứ sẽ tan thành mây khói, danh phận địa vị mà bà ta đã cực khổ xây dựng sẽ hóa thành bọt biển trong một đêm!
Nhiếp Bội Lan hít sâu một hơi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài: “Điều này là không thể nào!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch khóe môi, hoàn toàn không để Nhiếp Bội Lan vào trong mắt, cười nói: “Sao lại không thể [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Để tôi nhớ lại xem, đường Vọng Xuân Là đường Vọng Xuân đúng không Hình như chính là chỗ đó Số mấy nhỉ?”
Cô ngồi xuống bàn, chống cằm, hứng thú quan sát gương mặt đang thay đổi liên tục của Nhiếp Bội Lan Cố Chí Phượng và Cố Ngân Phượng ở bên cạnh nghe mà như lọt vào sương mù, dù không hiểu gì nhưng từ sắc mặt Nhiếp Bội Lan cũng có thể nhìn ra lời nói của Cố Nguyệt Hoài không có gì tốt đẹp, ít nhất là không tốt đối với Nhiếp Bội Lan Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng nói: “Khi uy hiếp người khác thì trước tiên phải lau sạch mông của mình, bà nói có đúng không, bà Nhiếp?”
Nhiếp Bội Lan bước nhanh đến bên cạnh bàn, đập mạnh xuống, cố nén lửa giận mãnh liệt và sự xấu hổ, hạ giọng: “Chuyện này rất bí mật, rốt cuộc mày biết từ đâu Mày có nói với ai khác chưa?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?”
Nhiếp Bội Lan quan sát biểu cảm bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, rốt cuộc đây là thứ yêu nghiệt từ đâu ra, lần nào cũng bị nó áp chế, một hơi nghẹn ở cổ họng không lên được mà cũng không xuống được, thật đáng ghét “Mày muốn nói gì, nói đi.” Nhiếp Bội Lan nhắm mắt, cũng ngồi xuống bàn Bà ta không ngờ trước đó còn dắt mũi người khác, giờ đổi ngược lại người bị dắt mũi là bà ta, bị Cố Nguyệt Hoài chơi một vố, hôm nay không muốn bị uy hiếp cũng không được, bà ta không thể để Đỗ Kim đánh mất mũ ô sa trên đầu Cố Nguyệt Hoài cười cười: “Cũng không có gì, chỉ là hy vọng sau này bà quản lý Cố Ngân Phượng cho tốt, đừng đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử nữa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện này tôi có thể giữ bí mật.”
Tất nhiên, cô không nói không có nghĩa là người khác sẽ không nói Nhiếp Bội Lan thở phào nhẹ nhõm, bà ta còn tưởng Cố Nguyệt Hoài muốn đưa ra yêu cầu vô lý.
Bà ta đáp: “Có thể.”
Nói xong, bà ta lại nhíu mày: “Mày thật sự sẽ không nói chuyện này với người khác chứ?”
Tuy là hỏi như vậy nhưng bà ta cảm thấy Cố Nguyệt Hoài sẽ không nói dối, trên mặt Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài hiện rất rõ sự nghi ngờ, nếu ngay cả những người thân cận nhất cũng không biết, vậy thì nó cũng sẽ không nói với người khác “Tùy bà tin hay không, được rồi, mấy người đi đi.”
“Đúng rồi, tôi nói trước, nếu lần sau tôi bắt gặp hai người ở nhà họ Cố nữa thì chuyện của người ở đường Vọng Xuân sẽ lên tin tức ngay, đến lúc đó có liên lụy đến bà hay không, tôi cũng không dám đảm bảo.”
Trong lúc nói chuyện, mặt mày Cố Nguyệt Hoài cong cong, rõ ràng đẹp đẽ linh động nhưng trong mắt Nhiếp Bội Lan lại không khác gì ma quỷ Bà ta nhìn Cố Nguyệt Hoài thật sâu, không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài Cố Ngân Phượng không cam lòng, chần chờ nói: “Chị cả, chuyện này…”
Nhiếp Bội Lan quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Đi!”
Cố Ngân Phượng run rẩy như gà trống bị thua trận đi theo sau Nhiếp Bội Lan Hai người vừa lên xe, Cố Ngân Phượng không nhịn được nói: “Chị cả, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra Con quỷ Cố Nguyệt Hoài kia nói đường Vọng Xuân là có ý gì Sao điểm yếu của chị lại ở trên tay nó?”
Sắc mặt Nhiếp Bội Lan thay đổi, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Da đầu Cố Ngân Phượng tê dại, vội nín thở không dám hỏi nữa, bà ta cực kỳ sợ chị cả Không khí trên xe có chút im lặng Không biết qua bao lâu, Nhiếp Bội Lan bình tĩnh nói: “Bỗng nhiên có chút hối hận.”
Cố Ngân Phượng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi: “Hối hận gì?”
“Hối hận mấy năm nay không qua lại nhiều với gia đình thằng tư, Cố Nguyệt Hoài không phải người đơn giản, tương lai không chừng còn phải nhờ vả nó.” Nhiếp Bội Lan cảm thán như thật sự hối hận Đồng tử Cố Ngân Phượng co rụt lại, im lặng nhìn Nhiếp Bội Lan thật lâu không nói gì *
Tại nhà họ Cố, Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng vừa đi, Cố Tích Hoài cũng hỏi vấn đề tương tự Cậu ấy bồn chồn, vội hỏi: “Bé con, rốt cuộc em nắm điểm yếu gì của Nhiếp Bội Lan, đường Vọng Xuân là chuyện gì Còn chuyện em nói Đỗ Kim và Nhiếp Bội Lan ly hôn, chờ cưới người khác là sao?”
Cố Nguyệt Hoài cười ha hả, ném cho anh ba một ánh mắt khẳng định: “Chính là ý đó.”
Mắt Cố Tích Hoài sáng lên, chợt cười nói: “Chậc—— lợi hại lợi hại, thảo nào sắc mặt Nhiếp Bội Lan khó coi như vậy, không biết còn tưởng bà ta học qua biến diện*!” Dứt lời, cậu ấy nghĩ lại: “Nhưng mà sao em biết?”
*biến diện: là một kỹ thuật biểu diễn trong Kinh kịch Tứ Xuyên, các nghệ sĩ có thể thay đổi mặt nạ trên khuôn mặt của họ một cách nhanh chóng và liên tục Cố Nguyệt Hoài giơ một ngón tay lắc lắc: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Cố Chí Phượng không để ý đến trò đùa của hai anh em, ông luôn cau mày, nghĩ về chuyện Nhiếp Bội Lan vừa mới nói, ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, vẫn cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng chuyện này nếu không ông không yên tâm làm việc được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ông nghiêm túc ngồi xuống bàn: “Bé con, con thành thật nói với cha, rốt cuộc chuyện công việc là sao?”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Cố Tích Hoài cũng biến mất Cố Nguyệt Hoài thở dài, lời ít ý nhiều nói: “Cũng không có gì, là về Hoàng Thịnh, chẳng phải con đã khiến anh ta ngồi tù sao, người nhà anh ta không chịu bỏ qua, luôn làm khó dễ, đúng lúc con cũng muốn từ chức, thuận tiện mà thôi, không có gì lớn.”
Nghe lời này, vẻ mặt Cố Chí Phượng cứng đờ, Cố Tích Hoài cũng im lặng Mắt Cố Chí Phượng ửng đỏ, chua xót nói: “Bé con, là cha không có bản lĩnh mới để con phải ra mặt.”
Cố Nguyệt Hoài tức giận nói: “Cha nói gì vậy, cha, đời này con chỉ hy vọng cha có thể sống vui vẻ, vô lo vô âu, những chuyện khác đều không quan trọng, hơn nữa, con là con gái ruột của cha, không phải giúp đỡ gia đình là điều nên làm sao?”
“Được rồi, chúng ta vẫn nên nói về chuyện đi thành phố Phong đi.”