“Thành phố Phong?’’ Cố Chí Phượng sửng sốt, sau đó giọng của bí thư vang lên qua đài phát thanh hôm nay.
Ông nhíu mày nói: “Thành phố Phong hỗn loạn quá, có thể không đi thì đừng đi, nhà mình còn đủ lương thực.”
Cố Tích Hoài trợn mắt: “Cha, không thể nói như vậy được, phải biết lo xa chứ Bây giờ lương thực đủ ăn nhưng ai mà biết trước được tình hình năm nay thế nào Nhà mình nhiều miệng ăn như vậy, lỡ đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, không có lương thực thì muốn mua cũng không có cách nào mua Con thấy phố lương thực ở thành phố Phong cũng không bán được bao lâu, không trụ nổi đâu.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày nhìn anh ba: “Sao anh ba lại nói vậy?”
Cố Tích Hoài cười khẩy: “Đây không phải là hỏi thừa sao Huyện Thanh An chúng ta cách thành phố Phong xa như vậy, một đại đội nho nhỏ cũng đã biết được tin tức, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu người chen chúc tới, dù sạp hàng lớn có nhiều lương thực đi nữa cũng không đủ tiêu thụ?”
Cậu ấy nói xong, dừng một chút, trong giọng nói mang theo chút khâm phục: “Nhưng anh vẫn cảm thấy người mở phố lương thực là một người tốt, ở thời điểm mấu chốt như này, bán lương thực ở chợ đen với giá cao cũng có rất nhiều người mua nhưng người ta lại bán với giá cả bằng ở trạm lương thực, người dân có thể ăn no là quan trọng nhất Đợi xem đi, lãnh đạo còn phải tuyên dương người ta nữa.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ liếc anh ba, trên mặt lộ ra một vẻ kỳ lạ Cố Chí Phượng im lặng một lát, nói: “Vậy thì, thằng ba, con và thằng cả đi mua lương thực xong thì về sớm.”
Ông cũng cảm thấy tình hình năm nay chưa chắc sẽ tốt hơn năm ngoái, người dân mà, trong tay có lương thực thì trong lòng không lo lắng Cố Nguyệt Hoài chắc chắn nói: “Cha, để con đi cho, anh cả và anh ba chưa từng đi xa nhà, lỡ bị bọn buôn người bắt cóc thì cha sẽ không còn đứa con trai nào đâu, bọn bắt cóc thích nhất chính là người có vẻ ngoài như anh ba.”
Nghe vậy, Cố Tích Hoài kinh hãi: “Bé con, bên ngoài thật sự nguy hiểm như vậy sao?”
Cố Nguyệt Hoài không để ý tới anh ba, Cố Chí Phượng cũng cau mày không nói, đi đến thành phố Chu Lan thì cũng thôi đằng này lại là thành phố Phong, là nơi hỗn loạn ai ai nghe thấy cũng sợ hãi, long xà hỗn tạp, dăm ba bữa lại có chuyện cướp của giết người đăng lên báo, ông lo lắng Cố Tích Hoài nói: “Bé con, anh đi cùng em đến thành phố Phong, muốn xem thử ông chủ phố lương thực ở thành phố Phong là người như thế nào.”
Cậu ấy đã tính từ lâu rồi, dù Cố Nguyệt Hoài không đi thì cậu ấy vẫn chuẩn bị cùng đại đội đến thành phố Phong một chuyến Cố Nguyệt Hoài cười nhạt, thầm nghĩ vậy thì có lẽ anh ba không thấy được rồi Cô thấy Cố Chí Phượng có dấu hiệu mềm lòng, liền nói: “Cha, vậy để anh ba đi cùng con đi.”
Cố Chí Phượng than nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ đầu Cố Tích Hoài: “Bảo vệ em gái con, biết không?”
Trên mặt Cố Tích Hoài lộ nụ cười: “Còn cần cha nói sao Được rồi, vậy thì ngày mai chúng ta đi luôn nhé?”
*
Sau cuộc thảo luận ngày hôm qua, sáng sớm hôm sau, Cố Nguyệt Hoài và Cố Tích Hoài liền khởi hành đến thành phố Phong Hầu như mọi người đều biết đến tin tức về phố lương thực ở thành phố Phong, trên xe lửa chật kín người, người mua vé đứng cũng đã chiếm hết các toa xe Cố Tích Hoài che chở Cố Nguyệt Hoài ngồi xuống chỗ ngồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm Tuy trên xe lửa có mùi khó ngửi nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Cố Tích Hoài Đây là lần đầu tiên cậu ấy đi xa nhà, cậu ấy nhìn ngắm xung quanh suốt dọc đường như muốn khắc sâu vào trí nhớ toàn bộ thế giới đã đọc trong sách Tuy nhiên, nhiều người cũng đồng nghĩa với việc sẽ có rắc rối Suốt chặng đường, trên xe không phải mất đồ thì cũng có người bị bắt cóc con cái hoặc vì một chút tranh cãi mà đánh nhau, toa xe trở nên hỗn loạn, tâm trạng tốt ban đầu của Cố Tích Hoài dần dần chuyển thành lo lắng và nặng nề Cố Nguyệt Hoài ngồi vững vàng, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt không có biểu cảm gì giống như đã quen với chuyện này “Bé con, trước kia em ngồi xe lửa cũng gặp những chuyện như này sao?” Cố Tích Hoài nghe tiếng ồn ào và tiếng khóc trong toa xe thì đứng ngồi không yên, cậu ấy lại gần Cố Nguyệt Hoài, trong giọng nói đã không còn thoải mái như lúc mới lên xe lửa Cố Nguyệt Hoài mở mắt, nhìn chung quanh một chút, sau đó giọng điệu bình tĩnh đáp: “Quá hiển nhiên.”
Cố Tích Hoài nặng nề gật đầu, sau đó lại gần Cố Nguyệt Hoài hơn, thấm thía nói: “Quá đáng sợ, may mà có anh đi cùng em, nếu không chắc chắn em sẽ không an toàn.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn anh ba, khuôn mặt mang vẻ cười mà như không cười Tuy rằng Cố Tích Hoài còn trẻ nhưng cũng không phải đầu đất, không chủ động xen vào việc của người khác, suốt chặng đường cũng không xảy ra chuyện gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Buổi tối hai người ăn chút bánh bột ngô đã nguội lạnh, một đêm trôi qua, sáng sớm đã đến thành phố Phong [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhân viên trên tàu cầm loa thông báo xuống xe xong, Cố Tích Hoài liền kéo Cố Nguyệt Hoài rời khỏi toa xe “kinh hoàng” Trải nghiệm lần đầu tiên ngồi xe lửa không được tốt lắm Tuy nhiên, xuống xe rồi cậu ấy mới biết điều kinh hoàng thực sự không phải trên xe lửa Hai người vừa đứng vững, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên cười nham hiểm giật túi xách của du khách, sau đó biến mất trong đám đông với tốc độ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là tay lão luyện thường xuyên trà trộn ở nhà ga Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh rời khỏi nhà ga cùng Cố Tích Hoài Khu vực nội thành của thành phố Phong trông có vẻ bình thường hơn một chút, tội phạm cũng không lộng hành như gần nhà ga Dọc theo đường đi, hầu như không cần hỏi thăm, chỉ cần theo dòng người là có thể tìm được phố lương thực nổi tiếng ở thành phố Phong Nói là phố lương thực, thật ra chỉ là một con đường nhỏ không đáng chú ý nhưng người đông nghịt, chen chúc nhau, hai người rất vất vả mới chen vào được Nhìn quanh, Cố Tích Hoài không khỏi thốt lên: “Chậc, thật đúng là phố lương thực.”
Cố Nguyệt Hoài đánh giá vài lần, con ngươi lóe lên, vẻ mặt có chút kỳ lạ Hiển nhiên Hình Kiện rất có tài buôn bán, cứ cách ba đến năm mét trên đường lại có một người đứng, trước mặt họ là một cái giỏ cao nửa người, bên trong chứa lương thực và trứng gà, phía sau người bán lương thực còn có những người đàn ông vạm vỡ cầm dao đang nhìn chằm chằm Trong tình huống như vậy, dù ai có ý đồ xấu cũng không dám động thủ Phố lương thực rất hòa bình, không có cướp bóc, mọi người đều mua xong lương thực rồi rời đi, không khác gì mua lương thực ở trạm lương thực Cố Tích Hoài nắm chặt năm mươi đồng, theo dòng người đi tới trước mặt người bán lương thực: “Năm mươi đồng lương thực.”
Nghe vậy, người bán lương thực cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mỗi người có giới hạn, chỉ được mua mười đồng lương thực.”
“Còn giới hạn Có tiền mà mấy người cũng không kiếm?” Cố Tích Hoài có chút đau đầu, ngàn dặm xa xôi chạy tới, nào ngờ còn bị giới hạn mua, mười đồng lương thực đủ để làm gì Cả nhà ăn vài ngày là hết Người bán lương thực cười lạnh: “Không vui Không vui thì đi chỗ khác, đừng cản trở người phía sau.”
Cố Tích Hoài đen mặt đưa ra mười đồng tiền, sau khi lấy được lương thực thì đến trước mặt Cố Nguyệt Hoài, tức giận nói: “Anh rút lại những lời nói lúc trước, người gì mà còn giới hạn chúng ta mua lương thực, hơn nữa thái độ của họ, em không thấy đâu!”
Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc: “Giới hạn mua?”
Cô thật sự không biết điều này, nhưng ngẫm lại thấy Hình Kiện làm vậy vô cùng hợp lý Nếu như không giới hạn mua, những người giàu có sẽ mua hết, rồi bán lại với giá cao, vậy thì mục đích trợ giúp người dân bình thường của con phố chợ đen này không thể đạt được, hơn nữa, giới hạn mua cũng có thể khiến số lương thực cô để lại chống đỡ được thêm hai tháng