Lưu Úy Lam cắn môi, nói khe khẽ: “Tôi là giáo viên về nông thôn để dạy học Bây giờ đang thiếu hụt lương thực, bọn trẻ ai nấy đều đói đến nỗi chẳng buồn nghe giảng nữa Tôi nghe bảo thành phố Phong có một con đường lương thực nên muốn mua chút lương thực về để sắp xếp bữa ăn cho bọn trẻ.”
Cô ấy nói đến đây rồi im lặng một chốc: “Nhưng tôi vừa xuống xe lửa là đã bị người khác trói lại đem đến đây.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy chằm chằm, mặt mày hơi giãn ra Cô xách cổ áo của Lý Tam Nương bằng một tay rồi quay đầu nói với Lưu Uý Lam: “Đi thôi, tôi đưa cô đi mua lương thực.”
Lưu Úy Lam nghe có thể rời khỏi nơi này bèn thở phào nhẹ nhõm, cô ấy chạy chậm đuổi theo Cố Nguyệt Hoài, cô ấy nhìn sang Lý Tam Nương rồi hỏi: “Vậy cô ta thì phải làm sao đây Cô định đưa cô ta đến đồn cảnh sát à?”
Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày, khóe môi cô cong lên nói: “Không, ném ở trạm xe lửa.”
“Hả?” Vẻ mặt Lưu Uý Lam hốt hoảng, cô ấy không biết vì sao Cố Nguyệt Hoài lại quyết định như vậy Cố Nguyệt Hoài rất kiên nhẫn nói: “Thành phố Phong hỗn loạn, không có ai có khả năng kiểm soát tình hình cả Cơ bản là quan chức với cướp đều cùng một giuộc, cô ta cũng không phải là người mới không ai bảo kê, cho dù có ném cô ta vào đồn cảnh sát, chưa đến vài ngày nữa là sẽ có người bảo lãnh ra thôi.”
“Tôi định viết một tấm bảng treo lên cổ cô ta, ném ở trạm xe lửa tự khắc sẽ có người chỉnh đốn thay.”
Mọi người đều hận kẻ lừa đảo, mấy năm nay cũng không biết Lý Tam Nương đã làm ra bao nhiêu chuyện ác rồi, chắc chắn những người có thể nhận ra cô ta không ít Cứ như vậy, thứ đang chờ đợi cô ta tuyệt đối là kết cục thảm thương gấp mấy lần, chuyện này cô không cần phải quan tâm đến nữa Tất nhiên Lưu Úy Lam cũng nghĩ đến điều này, trong ánh mắt cô ấy toát lên vẻ không đành lòng nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt mất Người như vậy đã phá nát bao nhiêu gia đình rồi, hoàn toàn không đáng để cảm thông [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hai người đi được một đoạn, bỗng nhiên Lưu Úy Lam hỏi: “Phải rồi, tôi vẫn chưa hỏi tên của đồng chí?”
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi: “Cố Nguyệt Hoài, còn cô thì sao?”
Lưu Úy Lam nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Cố Nguyệt Hoài, bỗng dưng bật cười: “Lưu Úy Lam, xin chào đồng chí Nguyệt Hoài.”
Trong phút chốc cô ấy giống như được bật máy hát, liên tục hỏi tận mấy câu liền: “Cô từng học võ à đồng chí Nguyệt Hoài Vậy mà khống chế kẻ lừa đảo dễ dàng như vậy, thật sự giỏi quá đi mất!”
Cố Nguyệt Hoài không chê cô ấy phiền, cô nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ là do sức tôi lớn mà thôi.”
Có lẽ là do Cố Nguyệt Hoài đã giải cứu Lưu Úy Lam khỏi tay bọn buôn người nên lúc đến nội thành cô ấy cũng đã tin tưởng và đối xử chân thành, thân thiện với Cố Nguyệt Hoài Từ cách xưng hô đồng chí Nguyệt Hoài cũng đổi thành Nguyệt Hoài [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trạm xe lửa, người đông như kiến Lưu Úy Lam nắm lấy cánh tay Cố Nguyệt Hỏi, nói khẽ: “Nguyệt Hoài, chúng ta thật sự bỏ cô ta lại ở đây sao?”
Cô ấy mím môi nhìn tấm bảng “tôi là kẻ buôn người” treo trên cổ Lý Tam Nương, phía dưới còn kể thêm một mớ tội trạng Mà Lý Tam Nương thì không ngừng giãy dụa, cô ta trừng to mắt nhìn chăm chăm vào Cố Nguyệt Hoài, dường như sự hận thù trong ánh mắt đang chực trào ra Nếu không phải miệng cô ta bị nhét vải bố thì sợ rằng bây giờ đã gào ầm lên rồi Xung quanh có rất nhiều người túm tụm lại, dường như những người từng bị hại đều đang rục rịch chân tay Cố Nguyệt Hoài kéo Lưu Úy Lam ra khỏi đoàn người rồi rời khỏi trạm xe lửa, không xen vào sự sống chết của Lý Tam Nương nữa Đợi đến khi đi xa một chút, cô mới nói: “Mỗi người đều phải trả giá cho những gì bản thân đã làm Lý Tam Nương đã làm đủ chuyện xấu, cô có biết những đứa trẻ kích thích sự thương xót của người qua đường kia không Hẳn cô cũng bị lừa như vậy nhỉ?”
Lưu Úy Lam hơi kinh ngạc: “Phải, tôi nhìn thấy một đứa trẻ bị què chân, vốn dĩ muốn mua chút đồ ăn cho nó, ai ngờ…”
Cố Nguyệt Hoài im lặng một lát, từng câu từng chữ đều toát ra vẻ nghiêm trọng: “Những đứa trẻ đó đều bị những kẻ buôn người này lừa, vốn dĩ các em ấy đều tứ chi lành lặn, thế nhưng để câu được nhiều cá to hơn chúng đã ra tay tàn nhẫn, cắt lưỡi móc mắt chặt chân chỉ là chuyện thường ngày [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Những đứa trẻ không chịu nổi sự đau đớn như chết đi, hoặc mất quá nhiều máu mà chết nhiều không đếm xuể.”
Sắc mặt của Lưu Úy Lam trắng bệch, cánh tay đang nắm lấy Cố Nguyệt Hoài cũng siết chặt hơn Cố Nguyệt Hoài thở dài, nói: “Đi thôi, đến phố lương thực.”
Lưu Úy Lam yên lặng gật đầu, không quay đầu lại nhìn trạm xe lửa nữa
Khi hai người đến phố lương thực thì đã là buổi chiều, Cố Nguyệt Hoài nhớ Cố Tích Hoài vẫn còn đang đợi ở nhà khách để ăn trưa liền cảm thấy hơi đau đầu miết huyệt Thái Dương, cô có thể tưởng tượng được Cố Tích Hoài sẽ suy nghĩ lung tung vớ vẩn như thế nào rồi “Nơi này là phố lương thực sao?” Lưu Úy Lam ngạc nhiên không thôi, cô ấy kéo Cố Nguyệt Hoài cùng nhau xếp hàng Tiền cô ấy đem theo đều bị Lý Tam Nương cướp hết rồi, may mà tìm lại được Không biết đã qua bao lâu, đến phiên Cố Nguyệt Hoài và Lưu Úy Lam, cô ấy thật thà trả tiền mua lương thực, lúc mua xong chuẩn bị đi thì lại nghe Cố Nguyệt Hoài nói với người bán lương thực: “Phiền cậu thông báo cho Hình Kiện một tiếng, Cố Nguyệt Hoài đến tìm, sáu giờ tối, gặp ở kho hàng.”
Nói xong cô liền rời khỏi đám người túm tụm cùng Lưu Úy Lam Vẻ mặt của người bán lương thực khiếp sợ, sau một lúc lâu mới thì thào với bản thân: “Chị Cố Ban nãy là chị Cố phải không nhỉ?”
Lưu Úy Lam hơi tò mò nhìn Cố Nguyệt Hoài, vậy mà cô cũng quen cả người ở phố lương thực nữa Sau đó, Lưu Úy Lam mua thêm mấy túi lương thực, lúc này mới rời khỏi phố lương thực chung với Cố Nguyệt Hoài Việc mua lương thực đã hao phí rất nhiều thời gian, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày nhưng vẫn nhìn Lưu Uý Lam xách theo túi lớn túi nhỏ, cô nói: “Đã không còn sớm nữa rồi, tôi đưa cô đến trạm xe lửa, trông chừng cô lên xe lửa.”
Lưu Úy Lam vô cùng cảm động, nhưng cô ấy lại lắc đầu rồi đưa một túi lương thực trong tay cho Cố Nguyệt Hoài: “Không cần đâu Nguyệt Hoài, bây giờ tôi đã cảnh giác rồi, không bị bọn buôn người lừa nữa đâu Này, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Đuôi mắt Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch lên, cô cười nói: “Không cần đâu, giúp cô là việc dễ như trở bàn tay, cần gì đến lương thực cơ chứ Hơn nữa trẻ con ở nơi cô dạy nhiều lắm, túi lương thực này đủ cho bọn trẻ ăn được một khoảng thời gian dài.”
Lưu Úy Lam chớp mắt: “Nguyệt Hoài, cô…”
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: “Tôi không làm mấy chuyện như cướp lương thực của trẻ em đâu, làm vậy có mà tổn thọ mất.”
Lưu Úy Lam nghe vậy không nhịn được mà bật cười: “Nguyệt Hoài, cô thật sự, thật sự khiến người ta yêu mến quá đấy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn ngập vẻ tươi cười tựa như đóa hoa lan nở rộ trong sơn cốc, lôi cuốn những người ghé ngang phải quay đầu nhìn nhiều lần Lúc này một giọng nói tức giận đùng đùng vang lên: “Cố Nguyệt Hoài!”
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài co rụt, cô quay đầu lại, quả nhiên là Cố Tích Hoài đang xách theo mấy túi lương thực với vẻ mặt phẫn nộ Lưu Úy Lam cũng nhìn thoáng qua sau vai Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt nghi ngờ Cậu ấy nén cơn tức giận cuộn trào mãnh liệt mà đi tới, nhìn Cố Nguyệt Hoài nghiến răng nghiến lợi: “Hay quá nhỉ Cố Nguyệt Hoài, đi mua cơm à Cơm đâu Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không hả Em thật sự không biết nếu em bị lạc thì anh phải về ăn nói với cha sao đây!”
Lưu Úy Lam lập tức hiểu được, người này là anh trai của Cố Nguyệt Hoài, là người một nhà Cô ấy sợ Cố Nguyệt Hoài bị mắng nên vội giải thích: “Xin lỗi đồng chí, anh hiểu lầm Nguyệt Hoài rồi.”
Cố Tích Hoài sững sờ ngẩng đầu nhìn Lưu Úy Lam, cô ấy bèn kể hết mọi chuyện Sau khi nghe xong, Cố Tích Hoài sợ đến nỗi ngây người, cậu ấy hoàn toàn không ngờ được chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà em gái mình đã hành hiệp trượng nghĩa cứu người Hơn nữa, người được cứu lại còn là một cô gái xinh đẹp.