Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 521: Anh muốn trở về cùng





Không khí buổi sáng tràn ngập mùi bùn đất tươi mát, mới sáng sớm Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đã lên núi hái cỏ heo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Thiếu Ly một tay cầm cây cỏ heo, một tay cầm cái liềm, giơ tay lên chém xuống đã nhìn thấy một đám cỏ heo mới mẻ còn đọng hơi nước, hai con heo mập trong nhà đều do cô ấy chăm lo, dự định năm sau bán cho nhà nước, cũng có thể kiếm được không ít tiền
Cô ấy hưng phấn cắt cỏ heo, nghĩ đến buổi hôn lễ ngày hôm qua của anh cả và chị dâu cả, cảm xúc vui sướng vẫn chưa nguôi ngoai hẳn
Nghe Yến Thiếu Ly ngân nga giai điệu ngắn, bộ dạng như đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống nông thôn, Yến Thiếu Ương cảm thấy vui mừng
Anh ấy im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thiếu Ly, anh cả và chị dâu cả sắp rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử và trở về thành phố Hoài Hải, đến lúc đó em hãy chăm sóc cho bản thân và Thiếu Đường thật tốt, chú ý nghe lời chú Cố, chị dâu cả Cố và những người khác, đã biết chưa?”
Yến Thiếu Ly ngưng ngân nga giai điệu, khó hiểu nhìn về phía Yến Thiếu Ương: "Anh hai, anh bị làm sao vậy?”
Từ trước đến nay anh hai nhà cô ấy luôn là một người mọt sách nhàm chán, đột nhiên lúc này lại vô duyên vô cớ nói những lời dặn dò như vậy hơi kỳ lạ
Yến Thiếu Ương cũng không giấu giếm, tay cầm liềm hơi dùng sức, trên khuôn mặt sáng hiện lên một tia kiên quyết: “Hôm nay anh Lăng Gia và anh Vĩ Cần sẽ trở về Thủ đô, anh định sẽ trở về cùng họ.”
Nghe đến đây, cái liềm trong tay Yến Thiếu Ly suýt nữa rơi xuống đất, hai mắt cô ấy trợn to, môi run lên nhè nhẹ: “Anh hai, anh đừng nói giỡn nữa
Khi chúng ta xuống nông thôn anh cả đã nói rất rõ ràng tình hình ở Thủ đô như thế nào rồi mà!”
Yến Thiếu Ương im lặng không nói gì, sau một lúc lâu mới nói với giọng hơi khàn khàn: "Anh biết, nhưng anh phải quay về đó
Vành mắt Yến Thiếu Ly đỏ hoe: "Anh hai
Anh đừng làm gì ngu ngốc, Kỷ Nhiên đang ở Thủ đô, bà ta muốn giết hết tất cả chúng ta, anh có chắc mình trở về là có thể sống bình an sao
Khi đó chúng ta phí biết bao nhiêu sức lực mới có thể rời khỏi Thủ đô anh nhớ không?”
Vành mắt của Yến Thiếu Ương cũng dần đỏ lên, đi đến một gốc đại thụ, ngồi xuống: “Thiếu Ly, anh cả đã chịu đựng quá nhiều rồi, giờ anh ấy cũng đã kết hôn, việc trở về Thủ đô sẽ càng thêm gấp rút, anh ấy sẽ cố gắng hết sức.”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Yến Thiếu Ly: “Em có biết lý do tại sao số tiền mẹ để lại cho anh cả phải được giữ lại không?”
Yến Thiếu Ly bước tới ngồi xuống bên cạnh anh ấy, cắn môi nói: “Tại sao?”
"Anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng chết trên chiến trường tiền tuyến, một khi không thể quay lại, số tiền kia chính là đường lui cuối cùng của ba người chúng ta, em đã hiểu chưa
Anh cả, anh ấy dốc hết sức mình, đã trả giá quá nhiều, chúng ta lớn như vậy rồi không thể tiếp tục bình yên hưởng thụ sự bảo hộ của anh ấy nữa, chỉ cần anh làm nhiều hơn, anh cả có thể bớt bớt gánh vác ít hơn một chút.” Giọng nói của Yến Thiếu Ương rất trầm
Yến Thiếu Ly bỗng đứng thẳng người, cô ấy nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ương một hồi lâu, bỗng nhiên bật nức nở thành tiếng
"Đừng khóc, thân là người nhà họ Yến, đổ máu không đổ lệ, em quên rồi sao
Yến Thiếu Ương đưa tay xoa đầu Yến Thiếu Ly, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhớ đến lời nói cách đây không lâu của cha, trong mắt thoáng một tia u buồn
Yến Thiếu Ly lại không cầm được tiếng khóc, phải qua hồi lâu mới dần dần ngưng khóc: “Anh đã nói với anh cả chưa?”
Nhìn bộ dạng khóc thút tha thút thít của cô ấy, Yến Thiếu Ương cong môi mỉm cười: “Anh chưa nói, nhưng anh cả sẽ đồng ý thôi.”
Yến Thiếu Ly không nói nữa, trong thâm tâm cô ấy cũng biết rõ tính tình của anh cả có phần giống với cha, chỉ là tính tình của anh cả có phần lãnh đạm cứng rắn hơn cha một chút, một khi anh hai đã quyết định muốn trở về Thủ đô, khả năng cao anh cả sẽ không từ chối
Người nhà họ Yến không sợ chết, chỉ sợ cả đời sống trong sự hèn nhát
Yến Thiếu Ly thấy dáng vẻ quyết tâm của Yến Thiếu Ương, cũng không khuyên nhủ thêm nữa, người nhà họ mỗi người đều có tính cách cứng cỏi như nhau, cô ấy than ngắn thở dài một hồi lâu mới nói: “Vậy khi trở về Thủ đô rồi anh muốn làm cái gì
Yến Thiếu Ương trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: “Tới tòa soạn báo, viết văn chương.”
Anh ấy đã cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng, từ xưa đến nay trong triều đình luôn có hai chiến trường, một văn một võ, anh cả đã lựa chọn ra chiến trường chém giết, anh ấy không có bản lĩnh đó nên đương nhiên phải lựa chọn con đường thích hợp nhất cho mình
Gian khổ học tập đọc sách nhiều năm như vậy, dùng súng bắn kẻ địch thì anh ấy không biết, nhưng lấy cán bút tố cáo tội ác đen tối thì anh ấy có thể làm được
Như câu nói “quyền lực xuất phát từ nòng súng”, sau này ở Thủ đô, anh cả có thể dùng súng uy hiếp, bảo vệ cây bút trong tay anh ấy, anh ấy cũng có thể dùng ngòi bút để tranh thủ lấy được lòng người, sớm muộn gì cũng có một ngày nhà họ Yến có thể rửa sạch oan khuất, thành công phục hồi lại danh dự
Tuy rằng Yến Thiếu Ly không hiểu chi tiết những khúc mắc trong đó nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà chứa đầy kiên định của Yến Thiếu Ương, trong lòng cảm thấy rất an tâm, khóe môi cô ấy mấp máy, không khỏi mở miệng nói: “Anh hai, anh nói cho em biết, cha mẹ có thể trở về thật không?”
Vừa dứt lời, Yến Thiếu Ương liền trả lời một cách nghiêm túc và nói tiếp: "Đương nhiên rồi
Em không tin anh, lại không tin anh cả sao?”
Yến Thiếu Ly gật đầu, nín khóc mà cười: “Em tin anh cả, cũng tin anh hai nữa, chờ đến khi các anh xử lý xong tất cả mọi chuyện ở Thủ đô thì hãy đón em và Thiếu Đường trở về, đến lúc đó cha mẹ cũng đã trở lại, cử nhà chúng ta thật sự sẽ được đoàn tụ rồi.”
Yến Thiếu Ương bật cười, một tia nắng mặt trời xuyên qua cành cây, chiếu lên người anh ấy, mang lại một cảm giác ấm áp
*
Khi hai anh em mang theo cái giỏ chứa đầy cỏ heo trở về, bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi
Yến Thiếu Ngu, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đều đang tập thể dục trong sân, trên trán mấy người đều lấm tấm mồ hôi, quần áo cũng ướt sũng dính vào người, nếu không phải vì có Bạch Mai ở đây, e rằng họ đã sớm cởi áo ra rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi còn ở quân khu, vào sáng sớm tinh mơ họ thường cởi trần luyện tập, nhưng ở nông thôn thì không thể thô lỗ như vậy được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Về rồi đấy à, vào rửa tay đi rồi còn ăn cơm.” Bạch Mai ngồi xổm bên ngoài rửa xoong nồi, nhìn thấy hai người trở về bèn mỉm cười vẫy tay, nói xong lại nhìn về phía ba người Yến Thiếu Ngu: “Tôi nấu nước nóng rồi, mọi người cũng đi tắm rửa đi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Mấy người đều đáp lại, sau khi Yến Thiếu Ngu về đến phòng, tắm rửa một lượt liền vào phòng
Trên chiếc giường cưới đỏ thẫm hơi nhô lên, vẻ mặt anh dịu dàng, tiến lên nhìn, Cố Nguyệt Hoài đang cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, mái tóc đen xõa rối tung, tấm lưng trắng như ngọc hơi lộ ra ngoài, nhưng những vết đỏ loang lổ trên đó phải khiến người ta mặt đỏ tim đập
Nhìn những dấu vết này,  Yến Thiếu Ngu cảm thấy hơi lúng túng, ho nhẹ vài tiếng
Cố Nguyệt Hoài ngủ một giấc ngủ ngắn, nếu không phải ngày hôm qua quá mỏi mệt, cô cũng sẽ không ngủ nướng, sau khi nghe thấy tiếng động liền mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt đẹp trai của Yến Thiếu Ngu, ừm..
Sáng sớm đã nhìn thấy khuôn mặt này, tâm trạng cũng tốt hơn một nửa
"Chị dâu cả đã chuẩn bị bữa sáng xong chưa
Cô ngồi dậy, vươn người một chút để giãn cơ lưng đau nhức, không để ý đến chiếc chăn mỏng đột nhiên tuột xuống khỏi người, bộ ngực trắng nõn hiện ra rõ ràng, tất cả phong tình đều bị Yến Thiếu Ngu thu hết vào trong mắt
Ánh mắt của anh có chút u ám, không tự chủ được mà ho mạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác: "Rồi, em dậy đi, vệ sinh cá nhân một chút.”
Nói xong, anh chạy ra khỏi phòng như thể đang chạy trốn, tuy rằng yết hầu di chuyển lên xuống, cảm xúc có chút phập phồng kích động nhưng khi mở cửa phòng không quên chỉ mở một khe rất nhỏ, sợ bị người bên ngoài nhìn thấy phong cảnh trong phòng
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt nhìn xuống thân mình, cảm thấy buồn cười, phì cười một tiếng
“Đã là lúc nào rồi còn thẹn thùng nữa?”
Cô nào có biết rằng, con sói đã ăn thịt không phải thẹn thùng, mà là sợ không thể khống chế được dục vọng, lại để mọi người đã ngồi vào bàn ăn chờ bọn họ. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.