Yến Thiếu Ngu đứng ở cửa ký túc xá, dằn lại cảm giác muốn lật bàn trong lòng, mới mở cửa vào nhà.
Vừa vào cửa, một mùa thơm nức mũi đã phả vào mặt Anh hơi sửng sốt, quay lại nhìn thì thấy Cố Nguyệt Hoài đang bận bịu ở trước bàn làm việc.
"Về rồi à Tới đây, cho anh xem cái này hay lắm nè Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, cũng không tò mò muộn thế này mà anh còn đi ra ngoài làm gì, chỉ vẫy tay, vẻ mặt xinh đẹp bị che bởi ánh đèn nhàn nhạt ấm áp, tựa như có thể xua tan đi mọi tăm tối.
"Cái gì Yến Thiếu Ngu tiến tới, nhìn tôm hùm đặt trên bàn lại không kìm được mà chớp chớp mắt.
"Em mới bắt lúc nãy, đúng lúc gặp được chuyện của Sử Uyển Đình, tiện tay ném không gian Sumeru luôn Em mới vừa ngủ một giấc, tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng chỗ của chúng ta bên này không có bếp than, em đã xử lý ngay trong không gian luôn rồi, anh nếm thử đi Đây là lần đầu tiên em làm, chưa quen tay Cố Nguyệt Hoài kéo cái ghế, thuận tay đưa một đôi đũa cho anh.
Yến Thiếu Ngu thấy sắc mặt của cô đã quay về lúc bình thường, không hề thấy yếu đuối như lúc trước nữa bèn nhoẻn miệng cười khẽ.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn anh một cái: "Nhìn em làm gì Mau ăn đi, coi như là bữa khuya, nếu không tý nữa không còn sức đâu."
"Không còn sức Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, tựa như không nghĩ tới tình huống như thế Cô lại còn thoải mái muốn làm chuyện đó sao, nhưng nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ, vẫn nên nghiêm túc nói hơn: "Lúc nào cũng đều có sức."
Lần này thì người ngây ngốc lại là Cố Nguyệt Hoài: "Gì cơ?"
Dĩ nhiên, dù sao cũng là vợ chồng tâm linh tương thông, sự nghi ngờ kia cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, sau khi hoàn hồn lại cô không nhịn được mà khẽ nhoẻn miệng cười một cái, suýt chút nữa đã bị chọc tức đến bật cười rồi: "Yến Thiếu Ngu, anh nghĩ cái gì thế Ý em là anh mau ăn đi, ăn no rồi thì ra cày ruộng thu hoạch lương thực kìa Yến Thiếu Ngu vẫn bày ra vẻ mặt trơ trơ không hoảng loạn: "Anh biết, cày ruộng thu hoạch lương thực chỉ là việc phụ thôi, không tốn nhiều sức lực."
"Ba hoa Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, ngồi xuống ở bên cạnh anh.
Hai người yên lặng ăn một bữa tôm hùm hấp hoành tráng, tắt ánh đèn dầu rồi tiến vào không gian Sumeru.
Bên ngoài là một màu đen kịt, trong không gian thì quanh năm suốt tháng đều sáng trưng như ban ngày, bốn mùa đều như mùa xuân, đứng trên thảm cỏ xanh, tất cả những cảm giác ô uế trong lòng như đều được gột rửa sạch sẽ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Từ cơ thể đến tâm hồn là hai trạng thái khoan khoái khác nhau.
Yến Thiếu Ngu từ từ nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, cảm xúc bực dọc tức tối trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống.
Cố Nguyệt Hoài kéo anh ngồi trên đồng cỏ, cũng không vội làm việc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô hái một chùm vải, bóc vỏ một quả mọng nước, thịt vải trắng như tuyết nhìn vô cùng tươi ngon rồi đút vào trong miệng của Yến Thiếu Ngu, cười khẽ: "Có phải là rất ngọt không?"
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, tầm mắt không dời, gật gật đầu.
Anh ăn xong, trầm ngâm một lát, yết hầu khẽ di chuyển: "Em không hỏi anh gì sao?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy sự thay đổi tinh tế trong biểu cảm của anh, cảm thấy hơi buồn cười, môi cong lên nói: "Hỏi anh gì cơ Hỏi tại sao Điền Tĩnh lại sống lại Lại còn ở trong thân xác của người khác?"
Yến Thiếu Ngu thoáng khựng lại, ngón tay khẽ siết: "Em biết từ lúc nào?"
Cố Nguyệt Hoài dùng ngón tay thon dài bóc vỏ quả vải đỏ, bình tĩnh nói: "Thực ra chả có gì hay để đoán cả, Điền Tĩnh là một thứ khác loài, không thuộc về thế giới của chúng ta Nếu như nói ai may mắn có thể sống lại, em không tin đâu."
Yến Thiếu Ngu thấy cô hiểu rõ lại nói với giọng điệu như không phải chuyện của mình, trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ.
Bàn tay anh đang đặt bên eo cô khẽ siết chặt lại, giọng nói vừa thấp vừa trầm: "Anh sẽ giết cô ta."
Cố Nguyệt Hoài đút quả vải đã bóc xong vào miệng của anh, đôi mắt tròn long lanh tựa như mắt mèo kia lướt qua với vẻ tươi cười: "Em cũng thế."
Cho dù Điền Tĩnh có mấy cái mạng, có thể sống lại bao nhiêu lần thì cô cũng đều sẽ giết cô ta Lúc đầu cảm thấy ở trong cuộc thì sẽ không chạy thoát được những âm mưu và mũi nhọn chĩa vào, nhưng nghĩ kỹ lại một chút thì từ khi cô bắt đầu sống lại, bản thân cô đã nằm trong trung tâm vòng xoáy của những rắc rối rồi Làm người thì phải mạnh mẽ, làm sao có thể vừa gặp chút rắc rối đã cúi đầu chán nản vậy chứ?
Cô là một người đã sống hai kiếp, chẳng lẽ còn sợ một người từng chết hay sao?
Yến Thiếu Ngu thấy cô thật sự không quan tâm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nguyệt Hoài lại tò mò hỏi: "Sao anh lại chắc chắn Sử Uyển Đình là Điền Tĩnh Chắc cô ta cũng biết anh đang thăm dò nhỉ?"
Nhớ tới "Sử Uyển Đình", đôi mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu lập tức bày ra vẻ chán ghét, nói hết với Cố Nguyệt Hoài từ chuyện ở bệnh viện và gặp Từ Xuyên Cốc sau đó cho Cố Nguyệt Hoài nghe, cô nghe xong, đôi mắt cô mở to, vẻ mặt đầy sự bất ngờ.
Nếu như nói thứ khác loài như Điền Tĩnh sống lại khiến cô cảm thấy nặng lòng, vậy mấy lời nói của Từ Xuyên Cốc thật sự khiến cô cảm thấy sốc.
Vậy mà Kỷ Nhiên lại là người đã từng chết một lần, mà Kỷ Thanh, mẹ chồng của cô lại còn là một thầy phong thủy?
Sau khi tổng hợp lại những thông tin này, đâu chỉ là một sự bùng nổ mang tính thông thường Yến Thiếu Ngu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Nguyệt Hoài, không nhịn được mà duỗi tay véo lấy gò má của cô, khẽ cười thành tiếng.
Anh nói ra suy đoán của mình, Cố Nguyệt Hoài nghe xong thì thu cảm xúc lại, gật gù tựa như có điều suy nghĩ: "Anh nói có lý, cái chết của Kỷ Nhiên chắc chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng Điền Tĩnh..."
"Vậy nên lúc đó giết Điền Tĩnh và đưa cô ta vào trong không gian Sumeru, đồng nghĩa với việc biến thành cơ hội khiến cô ta giữ lại một mạng à?"
Biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài lại càng trở nên kỳ lạ và phức tạp, có một loại cảm giác như dẫm phải phân vậy.
Bên trong đôi con ngươi đen láy của Yến Thiếu Ngu ngập tràn một vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Anh đoán là vậy."
Cố Nguyệt Hoài nghịch ngợm vuốt ve quả vải trong tay, thở dài: "Cái mạng của Điền Tĩnh đúng là tốt thật nha, danh xưng cá chép đúng là không hề khoa trương chút nào."
Yến Thiếu Ngu không nói gì, từ khi nghe Cố Nguyệt Hoài kể lại đủ thứ chuyện xong xuôi, mức độ tiếp nhận những chuyện quỷ quyệt huyền ảo như này của anh cũng tăng lên rất nhiều: có kính nể, có sợ hãi, cũng có có kháng cự Nhưng toàn bộ những cảm xúc này đều bắt nguồn từ cô, chứ không phải Điền Tĩnh.
Anh kính nể loại sức mạnh siêu nhiên chạm không được, sờ không thấy này, bởi vì anh khó mà điều khiển được.
Anh sợ hãi nguồn sức mạnh hư vô, mơ hồ, kinh hãi này, chỉ sợ một ngày nào đó người anh yêu sẽ vì đó mà gặp chuyện không may mà anh lại hoàn toàn bó tay Kháng cự, bài xích đều bắt nguồn từ tất cả sự yêu thương trong trái tim của anh, tình yêu ấy có liên quan chặt chẽ đến những thứ đó.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của Yến Thiếu Ngu thoáng hiện lên một tia bất lực, cánh tay đang ôm lấy Cố Nguyệt Hoài lại siết chặt hơn một chút.
Cố Nguyệt Hoài chậm rãi gõ ngón tay lên thành giếng: "Anh nói xem, Điền Tĩnh sống lại lần nữa, cô ta sẽ trả thù như nào?"
Thật ra cô không lo lắng cho sự an nguy của mình, có không gian Sumeru và năng lượng chữa lành ở đây thì dù Điền Tĩnh có ngu dại ngốc đến đâu đi nữa cũng không thể đối đầu với cô một cách đường đường chính chính được Chỉ sợ cô ta tức nước vỡ bờ, vì để trả thù sẽ đặc biệt lựa chọn ra tay với Cố Chí Phượng và những người khác.
Đôi mắt đào hoa của Yến Thiếu Ngu híp lại, rõ ràng cũng đang nghĩ đến điều Cố Nguyệt Hoài đang nghĩ.
Anh trầm ngâm trong chốc lát: "Trong thời gian ngắn thì 'Sử Uyển Đình' không thể rời khỏi quân khu tám đâu, còn chưa nhắc tới việc sức khỏe của cô ta có cho phép hay không, nếu bây giờ cô ta mà đi thì chắc chắn sẽ khiến cho Sử Kính Tùng nghi ngờ Tới lúc đó, không cần chúng ta ra tay thì cô ta cũng sẽ bị giải quyết."
Không có bất cứ người nào mong muốn nhìn thấy người thân đã chết của mình lại còn bị cô hồn dã quỷ chiếm lấy thể xác.
Hiện tại thì Sử Kính Tùng không có chứng cứ, một khi có bằng chứng không thể chối từ bày ra trước mắt thì nhất định ông ta sẽ là người đứng ra giải quyết 'Sử Uyển Đình' đầu tiên Để tránh gây nghi ngờ và ổn định tình hình, hiện tại cô ta sẽ không rời khỏi.
Chương 537: Nữ phụ may mắn
Yến Thiếu Ngu đứng ở cửa ký túc xá, dằn lại cảm giác muốn lật bàn trong lòng, mới mở cửa vào nhà.
Vừa vào cửa, một mùa thơm nức mũi đã phả vào mặt Anh hơi sửng sốt, quay lại nhìn thì thấy Cố Nguyệt Hoài đang bận bịu ở trước bàn làm việc.
"Về rồi à Tới đây, cho anh xem cái này hay lắm nè Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, cũng không tò mò muộn thế này mà anh còn đi ra ngoài làm gì, chỉ vẫy tay, vẻ mặt xinh đẹp bị che bởi ánh đèn nhàn nhạt ấm áp, tựa như có thể xua tan đi mọi tăm tối.
"Cái gì Yến Thiếu Ngu tiến tới, nhìn tôm hùm đặt trên bàn lại không kìm được mà chớp chớp mắt.
"Em mới bắt lúc nãy, đúng lúc gặp được chuyện của Sử Uyển Đình, tiện tay ném không gian Sumeru luôn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Em mới vừa ngủ một giấc, tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng chỗ của chúng ta bên này không có bếp than, em đã xử lý ngay trong không gian luôn rồi, anh nếm thử đi Đây là lần đầu tiên em làm, chưa quen tay Cố Nguyệt Hoài kéo cái ghế, thuận tay đưa một đôi đũa cho anh.
Yến Thiếu Ngu thấy sắc mặt của cô đã quay về lúc bình thường, không hề thấy yếu đuối như lúc trước nữa bèn nhoẻn miệng cười khẽ.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn anh một cái: "Nhìn em làm gì Mau ăn đi, coi như là bữa khuya, nếu không tý nữa không còn sức đâu."
"Không còn sức Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, tựa như không nghĩ tới tình huống như thế Cô lại còn thoải mái muốn làm chuyện đó sao, nhưng nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ, vẫn nên nghiêm túc nói hơn: "Lúc nào cũng đều có sức."
Lần này thì người ngây ngốc lại là Cố Nguyệt Hoài: "Gì cơ?"
Dĩ nhiên, dù sao cũng là vợ chồng tâm linh tương thông, sự nghi ngờ kia cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, sau khi hoàn hồn lại cô không nhịn được mà khẽ nhoẻn miệng cười một cái, suýt chút nữa đã bị chọc tức đến bật cười rồi: "Yến Thiếu Ngu, anh nghĩ cái gì thế Ý em là anh mau ăn đi, ăn no rồi thì ra cày ruộng thu hoạch lương thực kìa Yến Thiếu Ngu vẫn bày ra vẻ mặt trơ trơ không hoảng loạn: "Anh biết, cày ruộng thu hoạch lương thực chỉ là việc phụ thôi, không tốn nhiều sức lực."
"Ba hoa Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, ngồi xuống ở bên cạnh anh.
Hai người yên lặng ăn một bữa tôm hùm hấp hoành tráng, tắt ánh đèn dầu rồi tiến vào không gian Sumeru.
Bên ngoài là một màu đen kịt, trong không gian thì quanh năm suốt tháng đều sáng trưng như ban ngày, bốn mùa đều như mùa xuân, đứng trên thảm cỏ xanh, tất cả những cảm giác ô uế trong lòng như đều được gột rửa sạch sẽ Từ cơ thể đến tâm hồn là hai trạng thái khoan khoái khác nhau.
Yến Thiếu Ngu từ từ nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, cảm xúc bực dọc tức tối trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống.
Cố Nguyệt Hoài kéo anh ngồi trên đồng cỏ, cũng không vội làm việc Cô hái một chùm vải, bóc vỏ một quả mọng nước, thịt vải trắng như tuyết nhìn vô cùng tươi ngon rồi đút vào trong miệng của Yến Thiếu Ngu, cười khẽ: "Có phải là rất ngọt không?"
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, tầm mắt không dời, gật gật đầu.
Anh ăn xong, trầm ngâm một lát, yết hầu khẽ di chuyển: "Em không hỏi anh gì sao?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy sự thay đổi tinh tế trong biểu cảm của anh, cảm thấy hơi buồn cười, môi cong lên nói: "Hỏi anh gì cơ Hỏi tại sao Điền Tĩnh lại sống lại Lại còn ở trong thân xác của người khác?"
Yến Thiếu Ngu thoáng khựng lại, ngón tay khẽ siết: "Em biết từ lúc nào?"
Cố Nguyệt Hoài dùng ngón tay thon dài bóc vỏ quả vải đỏ, bình tĩnh nói: "Thực ra chả có gì hay để đoán cả, Điền Tĩnh là một thứ khác loài, không thuộc về thế giới của chúng ta Nếu như nói ai may mắn có thể sống lại, em không tin đâu."
Yến Thiếu Ngu thấy cô hiểu rõ lại nói với giọng điệu như không phải chuyện của mình, trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ.
Bàn tay anh đang đặt bên eo cô khẽ siết chặt lại, giọng nói vừa thấp vừa trầm: "Anh sẽ giết cô ta."
Cố Nguyệt Hoài đút quả vải đã bóc xong vào miệng của anh, đôi mắt tròn long lanh tựa như mắt mèo kia lướt qua với vẻ tươi cười: "Em cũng thế."
Cho dù Điền Tĩnh có mấy cái mạng, có thể sống lại bao nhiêu lần thì cô cũng đều sẽ giết cô ta Lúc đầu cảm thấy ở trong cuộc thì sẽ không chạy thoát được những âm mưu và mũi nhọn chĩa vào, nhưng nghĩ kỹ lại một chút thì từ khi cô bắt đầu sống lại, bản thân cô đã nằm trong trung tâm vòng xoáy của những rắc rối rồi Làm người thì phải mạnh mẽ, làm sao có thể vừa gặp chút rắc rối đã cúi đầu chán nản vậy chứ?
Cô là một người đã sống hai kiếp, chẳng lẽ còn sợ một người từng chết hay sao?
Yến Thiếu Ngu thấy cô thật sự không quan tâm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nguyệt Hoài lại tò mò hỏi: "Sao anh lại chắc chắn Sử Uyển Đình là Điền Tĩnh Chắc cô ta cũng biết anh đang thăm dò nhỉ?"
Nhớ tới "Sử Uyển Đình", đôi mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu lập tức bày ra vẻ chán ghét, nói hết với Cố Nguyệt Hoài từ chuyện ở bệnh viện và gặp Từ Xuyên Cốc sau đó cho Cố Nguyệt Hoài nghe, cô nghe xong, đôi mắt cô mở to, vẻ mặt đầy sự bất ngờ.
Nếu như nói thứ khác loài như Điền Tĩnh sống lại khiến cô cảm thấy nặng lòng, vậy mấy lời nói của Từ Xuyên Cốc thật sự khiến cô cảm thấy sốc.
Vậy mà Kỷ Nhiên lại là người đã từng chết một lần, mà Kỷ Thanh, mẹ chồng của cô lại còn là một thầy phong thủy?
Sau khi tổng hợp lại những thông tin này, đâu chỉ là một sự bùng nổ mang tính thông thường Yến Thiếu Ngu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Nguyệt Hoài, không nhịn được mà duỗi tay véo lấy gò má của cô, khẽ cười thành tiếng.
Anh nói ra suy đoán của mình, Cố Nguyệt Hoài nghe xong thì thu cảm xúc lại, gật gù tựa như có điều suy nghĩ: "Anh nói có lý, cái chết của Kỷ Nhiên chắc chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng Điền Tĩnh..."
"Vậy nên lúc đó giết Điền Tĩnh và đưa cô ta vào trong không gian Sumeru, đồng nghĩa với việc biến thành cơ hội khiến cô ta giữ lại một mạng à?"
Biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài lại càng trở nên kỳ lạ và phức tạp, có một loại cảm giác như dẫm phải phân vậy.
Bên trong đôi con ngươi đen láy của Yến Thiếu Ngu ngập tràn một vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Anh đoán là vậy."
Cố Nguyệt Hoài nghịch ngợm vuốt ve quả vải trong tay, thở dài: "Cái mạng của Điền Tĩnh đúng là tốt thật nha, danh xưng cá chép đúng là không hề khoa trương chút nào."
Yến Thiếu Ngu không nói gì, từ khi nghe Cố Nguyệt Hoài kể lại đủ thứ chuyện xong xuôi, mức độ tiếp nhận những chuyện quỷ quyệt huyền ảo như này của anh cũng tăng lên rất nhiều: có kính nể, có sợ hãi, cũng có có kháng cự Nhưng toàn bộ những cảm xúc này đều bắt nguồn từ cô, chứ không phải Điền Tĩnh.
Anh kính nể loại sức mạnh siêu nhiên chạm không được, sờ không thấy này, bởi vì anh khó mà điều khiển được.
Anh sợ hãi nguồn sức mạnh hư vô, mơ hồ, kinh hãi này, chỉ sợ một ngày nào đó người anh yêu sẽ vì đó mà gặp chuyện không may mà anh lại hoàn toàn bó tay Kháng cự, bài xích đều bắt nguồn từ tất cả sự yêu thương trong trái tim của anh, tình yêu ấy có liên quan chặt chẽ đến những thứ đó.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của Yến Thiếu Ngu thoáng hiện lên một tia bất lực, cánh tay đang ôm lấy Cố Nguyệt Hoài lại siết chặt hơn một chút.
Cố Nguyệt Hoài chậm rãi gõ ngón tay lên thành giếng: "Anh nói xem, Điền Tĩnh sống lại lần nữa, cô ta sẽ trả thù như nào?"
Thật ra cô không lo lắng cho sự an nguy của mình, có không gian Sumeru và năng lượng chữa lành ở đây thì dù Điền Tĩnh có ngu dại ngốc đến đâu đi nữa cũng không thể đối đầu với cô một cách đường đường chính chính được Chỉ sợ cô ta tức nước vỡ bờ, vì để trả thù sẽ đặc biệt lựa chọn ra tay với Cố Chí Phượng và những người khác.
Đôi mắt đào hoa của Yến Thiếu Ngu híp lại, rõ ràng cũng đang nghĩ đến điều Cố Nguyệt Hoài đang nghĩ.
Anh trầm ngâm trong chốc lát: "Trong thời gian ngắn thì 'Sử Uyển Đình' không thể rời khỏi quân khu tám đâu, còn chưa nhắc tới việc sức khỏe của cô ta có cho phép hay không, nếu bây giờ cô ta mà đi thì chắc chắn sẽ khiến cho Sử Kính Tùng nghi ngờ Tới lúc đó, không cần chúng ta ra tay thì cô ta cũng sẽ bị giải quyết."
Không có bất cứ người nào mong muốn nhìn thấy người thân đã chết của mình lại còn bị cô hồn dã quỷ chiếm lấy thể xác.
Hiện tại thì Sử Kính Tùng không có chứng cứ, một khi có bằng chứng không thể chối từ bày ra trước mắt thì nhất định ông ta sẽ là người đứng ra giải quyết 'Sử Uyển Đình' đầu tiên Để tránh gây nghi ngờ và ổn định tình hình, hiện tại cô ta sẽ không rời khỏi.