Cố Nguyệt Hoài đứng ở một bên nghe thấy ba chữ "Quân y Triệu" bèn hiểu ra chuyện quả thật vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên cô tới trình diện ở phòng y tế nhưng đã hiểu cơ bản chuyện ở nơi này rồi.
Dù sao thì trong một khoảng thời gian dài sắp tới, cần phải quản lý tốt khu vực này, nên cô đã làm một vài nghiên cứu Bác sĩ là ngành nghề có thể dựa vào kinh nghiệm để thảo luận về chuyện địa vị nhiều nhất, kể cả là ở phòng y tế trong quân khu thì giữa quân y và quân y cũng có sự khác biệt rất lớn Vị "quân y Triệu" mà đại tá nhắc tới tên là Triệu Bản Tường hơn năm mươi tuổi, đã nhậm chức ở bộ đội được ba mươi năm, ngoại trừ những vị quân y lớn tuổi đã về hưu khác thì tất nhiên ông ấy là người có kinh nghiệm nhất.
Ngày thường, Quân y Triệu không phải khám chân đau hay gãy xương cho đám chiến sĩ nhỏ lẻ, mà là kiểm tra sức khỏe cho một vài lãnh đạo kỳ cựu trong bộ đội, hoặc là truyền đạt kinh nghiệm cho những quân y mới Chỉ khi có chuyện khó giải quyết, nguy hiểm tới tính mạng xảy ra thì ông ấy mới ra tay.
Vị đại tá kia vừa vào đã mở miệng gọi "quân y Triệu", thiết nghĩ rắc rối xảy ra trong đợt huấn luyện ngoài biển này không hề nhỏ.
Chỉ một lúc sau, một ông già trông rất khỏe mạnh vội vàng bước ra ngoài, mặt mày nghiêm túc và cứng nhắc Lúc ông ấy bước ngang qua Cố Nguyệt Hoài còn phảng phất một mùi thuốc bắc, vừa ra tới đã nói: "Lập tức khiêng người vào trong, để nằm xuống Các chiến sĩ không dám chậm trễ, ba chân bốn cẳng khiêng mấy đồng chí đang ngất xỉu kia tới phòng y tế.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua gương mặt của mấy người đó, lòng cô cũng cảm thấy nặng nề Bọn họ khác với Yến Thiếu Ngu, không phải bị thương, mà là trúng độc Hơn nữa, nhìn mức độ thâm tím của môi thì đánh giá đó còn là một loại sinh vật biển mang kịch độc Trong số những chiến sĩ trúng độc đang ngất xỉu đó, cô còn thấy Hạ Lam Chương Gương mặt vốn đẹp mắt của anh ấy xám xịt một mảng, đôi mắt nhắm thật chặt, môi cũng căng ra hết mức, tay chân trông đã hơi cứng lại rồi.
Cố Nguyệt Hoài cau mày, đảo mắt lại nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang chuẩn bị vào cửa.
Cô thấy cánh tay của anh đang không ngừng nhỏ máu xuống, giọng hơi run: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Sắc mặt của Yến Thiếu Ngu cũng rất khó coi, đôi mắt nhìn về phía bên trong phòng y tế, tức tốc nói: "Vốn dĩ huấn luyện ngoài biển đều diễn ra rất bình thường, bỗng nhiên Hạ Lam Chương cảm thấy cả người nóng hổi và nhức nhối, tình trạng kéo dài rất lâu cũng không thuyên giảm bèn nói cho thành viên canh gác gửi tín hiệu cầu cứu Ngay sau đó, mấy đồng chí khác cũng đều xuất hiện tình trạng y hệt, buổi huấn luyện ngoài biển cũng bị buộc phải hủy bỏ."
Cố Nguyệt Hoài nắm lấy cánh tay bị thương của anh, nhìn vết cắt rất sâu trên đó rồi hỏi: "Vậy còn vết thương của anh "Có một đồng chí có triệu chứng vô cùng nghiêm trọng, ngất xỉu dưới biển Lúc anh tìm thấy thì anh ấy đang ở ngay chỗ đá san hô nên tay bị cắt trúng Không có gì đáng lo ngại đâu, chỉ e là tình hình của những người khác không ổn."
Dù giọng nói của Yến Thiếu Ngu rất trầm thấp nhưng vẫn khó giấu được vẻ sốt ruột Tất cả mọi người đều là đồng đội, dĩ nhiên anh không yên tâm được.
Cố Nguyệt Hoài mím môi: "Bọn họ bị trúng độc rồi, có lẽ là một loại sinh vật biển cực độc nào đó."
Hai người đi vào trong phòng y tế cùng với đoàn người, vừa vào đã nghe thấy giọng nói xót xa của Triệu Bản Tường: "Là sứa cực độc, vết thương đã được xử lý rồi, cũng đã tiêm thuốc chống dị ứng, nhưng vẫn không có phản ứng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tình huống như này..."
Đại tá trước đó đưa người vào thay đổi sắc mặt, kinh hãi nói: "Đã cho người đi gọi đám người của ông Ngụy rồi, nhất định không có chuyện gì đâu Quân y Triệu, ông nhất định phải giữ mạng sống cho những đồng chí này, bọn họ đều còn trẻ tuổi Triệu Bản Tường lại khó xử, nhanh chóng lắc đầu: "Đại tá Hồ, tôi thật sự bất lực rồi Toàn thân bọn họ đều phát mẩn đỏ, nhiệt độ cơ thể càng cao thì tốc độ nổi mẩn lại càng nhanh, uống thuốc cũng không có tác dụng Đây là dấu hiệu sốc với dị ứng."
Hồ Vĩ Bân chao đảo, suýt chút đã đứng không vững Nơi này có bảy, tám chiến sĩ, còn chưa trải nghiệm cái gì đã phải bỏ mạng trong buổi huấn luyện ngoài biển rồi sao Thân là sĩ quan huấn luyện tổng, đúng thật ông ấy khó mà chối bỏ tội lỗi Ông ấy đau khổ từ từ nhắm mắt lại, bỗng ở phía sau vang lên một giọng nữ lạnh nhạt: "Để tôi tới xem thử nhé?"
Hồ Vĩ Bân sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài Vốn dĩ ông ấy vẫn còn nuôi hy vọng trong lòng, nhưng vừa thấy đây là một cô gái xinh đẹp lại còn trẻ tuổi, trái tim lại chùng xuống thêm lần nữa, mặt mày xám xịt, không còn chút hy vọng nào nữa.
Ông ấy cũng đã nghe qua cái tên Cố Nguyệt Hoài rồi, là người yêu của Yến Thiếu Ngu, là quân y được thủ trưởng bổ nhiệm Nhưng còn trẻ như vậy, lại còn là phụ nữ, ngay cả quân y Triệu có kinh nghiệm vượt xa cô, không biết bao nhiêu lần đều bó tay, cô có thể làm gì được chứ?
Yến Thiếu Ngu đi ra từ trong đám người, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Sĩ quan huấn luyện Hồ, để cho cô ấy xem thử đi."
Hồ Vĩ Bân liếc mắt nhìn anh, không nói gì cả, gật đầu nhường qua một bên.
Mấy năm nay ở trong quân khu tám, ông ấy chưa từng nể phục ai, nhưng đối với thiếu tá Yến trẻ tuổi này, ông ấy lại không thể không coi trọng một chút Không chỉ bởi vì anh xuất thân từ nhà họ Yến, còn bởi vì bản thân anh có năng lực lãnh đạo quật cường và thể chất vượt xa người bình thường.
Ông ấy đã làm sĩ quan huấn luyện rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy dạy dỗ một "tên lính mới" dễ dàng đến như vậy.
Mặc dù trung đội 168 cũng không được coi là lính mới nghiêm ngặt về mặt nghĩa, nhưng dù sao bọn họ cũng chưa có kinh nghiệm huấn luyện ngoài biển, đều là tấm chiếu mới ra đời Người bình thường lúc xuống biển đều sẽ cảm thấy hoảng loạn, nhưng trung đội 168 thì không.
Ba mươi chiến sĩ trẻ tuổi, không than khổ không than mệt, dưới sự dẫn dắt của Yến Thiếu Ngu, toàn bộ chiến sĩ của tiểu đội khác đều bị đánh bại Lúc xảy ra tình huống nguy cấp, ngay cả ông ấy đều cảm thấy hơi sợ, còn Yến Thiếu Ngu lại không hề hoảng loạn mà phát động cứu viện.
Nếu như trong bộ đội đều là người trẻ tuổi tựa như anh, làm gì còn lo lắng chuyện nhân dân trong nước yếu đuối dễ bị bắt nạt nữa chứ?
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi về phía các chiến sĩ bị trúng độc đang hôn mê bất tỉnh, Triệu Bản Tường nhìn cô một cái, nhắc nhở: "Sứa có chủng loài đa dạng, độc tố cũng đa dạng Loại độc này tôi chưa từng thấy, rất khó chữa trị, vẫn nên phải chờ đám người của ông Ngụy tới đây thôi."
Ánh mắt của ông ấy đảo qua gương mặt trẻ vô cùng xinh đẹp của cô, bên trong ánh mắt không tin tưởng cho lắm.
Trước tình huống này, tốt nhất là giữ nguyên trạng thái, lỡ như càng trị càng xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?
"Quân y Triệu yên tâm, tôi sẽ cố hết sức Cố Nguyệt Hoài chỉ coi như không nghe thấy lời của ông ấy, ung dung tiến lên trước.
Cô cẩn thận kiểm tra con ngươi và vết thương ở cổ và lưng của họ, những vết sẹo đỏ hình thanh dài dày đặc, màu sắc sặc sỡ và chói mắt, vết thương đã bắt đầu sưng, và hơi thở của họ ngày càng yếu Sau khi kiểm tra xong, Cố Nguyệt Hoài nói với hộ quân đứng ở bên cạnh: "Mang ít nước biển tới đây."
Hộ quân hơi sửng sốt, thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình thì đỏ mặt lên, tức tốc chạy đi lấy nước biển.
Quân khu tám xây dựng ở trên đảo ngoài biển nên không bao giờ thiếu nước biển, chỉ trong chốc lát, hộ quân đã bưng một chậu nước biển tới Cố Nguyệt Hoài lấy một ít thuốc bột đã nghiền nát từ trong túi ra, đổ vào ngay trước mắt tất cả mọi người.
Cô bình tĩnh nói: "Dùng chậu nước này để lau vết thương cho bọn họ, đề phòng độc tố trong xúc tu của sứa đâm vào và phát tán từng chút một."
Ngay sau đó, cô lại kêu người mang ra một vài thuốc tiêm và thuốc uống Bận bịu gần nửa tiếng đồng hồ, bỗng có một chiến sĩ đang hôn mê bắt đầu ho khan dữ dội, ngay sau đó nôn ra một bãi chất thải, nhưng nhìn vẻ mặt đã khá hơn rất nhiều.