Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 546: Nhân vật lớn





Đây là một chiếc du thuyền nhập cảnh hợp pháp đến từ nước E, trên đó có một nhân vật lớn
Cố Vĩ ngồi trong khoang tàu, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên nước E trước mặt, người đang cầm cốc nước nóng với vẻ nghiêm nghị: “Ông Lovshkin, sao ông lại ở trên chiếc du thuyền này?”
Lovshkin cười khổ, nói bằng tiếng Z lưu loát: “Tôi đại diện cho nước E đến Thủ đô để bàn bạc về thương mại lương thực với một số lãnh đạo của nước Z các ông, không ngờ lại gặp phải chuyện này, may mà có ông.”
Lúc này, Cố Vĩ không biết nên vui hay buồn, ai mà ngờ một cuộc cứu hộ bình thường lại cứu được một nhân vật quan trọng, đây chắc chắn là một tin cực tốt với nhà họ Tần
Nhưng không may là lãnh đạo nhà họ Tần đang bệnh nặng, không thể đưa ra quyết sách gì hiệu quả, dù có đưa Lovshkin đến Thủ đô, e rằng cũng chỉ làm áo cưới (*) cho nhà họ Khương
(*) Làm áo cưới: nghĩa bóng còn có thể xem là làm lợi cho người khác
Tất nhiên, ông ấy cũng không thể nhìn nhận vấn đề quốc tế này một cách hạn hẹp như vậy, dẫu sao vấn đề thiếu lương thực của dân chúng trong nước hiện nay rất nghiêm trọng, nếu thúc đẩy được thương mại lương thực với nước E, đó sẽ là một điều tốt cho nhân dân
Lúc này, một cô gái nước E ăn mặc gọn gàng với mái tóc vàng xõa dài, chầm chậm bước tới
Mặc dù trên khuôn mặt cô ấy vẫn còn vẻ tái nhợt sau sự cố rơi xuống biển vừa rồi nhưng cảm xúc đã ổn định lại, cô ấy đến bên cạnh Lovshkin, lịch sự gật đầu với Cố Vĩ, rồi nhỏ giọng nói chuyện với Lovshkin bằng ngôn ngữ nước E
Lovshkin ngạc nhiên nhìn cô gái, cô ấy lại dậm chân như làm nũng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Vĩ không biết hai cha con này đang muốn giở trò gì
Không sai, cô gái này chính là cô con gái nhỏ của Lovshkin, Catherine, cũng là một nhà báo tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu nước E, cô ấy đến đây để đảm nhiệm vị trí phóng viên cho cuộc đàm phán giữa hai nước
Không biết Catherine đã thúc giục gì, Lovshkin thở dài, quay sang nhìn Cố Vĩ: “Ông Cố, lần này thương vong trên du thuyền ít như vậy đều nhờ có ông và binh lính của ông, yên tâm, khi đến Thủ đô tôi sẽ nói rõ chuyện này với lãnh đạo nước Z, công lao của các ông là không thể bỏ qua.”
Cố Vĩ cười khách sáo: “Ông Lovshkin thật quá khách sáo.”
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng ông ấy rất hài lòng, binh lính dưới quyền ông ấy cũng chỉ là những người bình thường, trải qua cuộc cứu hộ cường độ cao và nguy hiểm như vậy, giải cứu được gần trăm người bạn quốc tế, thực sự nên được khen thưởng lớn
Và nếu lời này do Lovshkin nói ra, hiệu quả sẽ khác hẳn
Lovshkin nhìn Catherine bên cạnh, do dự một chút, hỏi: “Con gái tôi là một nhà báo xuất sắc của nước E, con bé muốn phỏng vấn một số binh lính vừa cứu hộ chúng tôi, không biết ông Cố có thể giúp được không?”
Cố Vĩ ngẩn ra, không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: “Tất nhiên.”
Nếu có thể thông qua báo chí nước E công bố cuộc cứu hộ lần này thì quân khu tám có thể nêu cao tên tuổi quốc tế
Chuyện này không phải là điều xấu, chỉ là không biết tại sao biểu cảm của Lovshkin lại kỳ lạ như vậy
*
Yến Thiếu Ngu kéo thân thể mệt mỏi và vết thương trên cánh tay trở về
Cố Nguyệt Hoài tạm thời giao người bị thương cho các nhân viên y tế khác, tự mình băng bó cho Yến Thiếu Ngu, nhìn vết thương sưng tấy trắng bệch, cô nhíu mày, rắc thuốc bột lên rồi dùng năng lực chữa lành phủ lên một lớp
Nếu không phải sợ người khác nghi ngờ, cô đã dùng năng lực chữa lành để chữa lành vết thương từ lâu rồi
“Không sao, không đau, chỉ là nhìn có hơi đáng sợ.” Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ bất mãn của Cố Nguyệt Hoài, khẽ ho một tiếng, đưa tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc còn ướt của cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hừ.” Cố Nguyệt Hoài hừ nhẹ một tiếng, vừa định nói thì bị Mạnh Hổ hấp tấp chạy tới cắt ngang, anh ấy hớn hở nói: “Đội trưởng, thật là quá tuyệt vời
Trung đội 168 của chúng ta lần này sẽ nổi tiếng!”
Yến Thiếu Ngu bình tĩnh liếc anh ấy: “Đi ra ngoài mà phát điên.”
Tất nhiên anh biết cuộc cứu hộ lần này có ý nghĩa gì, những người nước E này là bạn bè quốc tế, lần này quân khu tám nhanh như chớp cứu được hầu hết mọi người, có thể trực tiếp tăng cường quan hệ hữu nghị quốc tế giữa hai bên
Cố Nguyệt Hoài rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu
Mạnh Hổ không giấu được sự phấn khích trên mặt, muốn nhảy lên hai vòng tại chỗ: “Ôi chao, đội trưởng, tôi còn chưa nói điều quan trọng, anh biết chúng ta cứu được ai không
Nhân vật lớn
Nhân vật lớn nổi tiếng!”
Yến Thiếu Ngu nheo mắt: “Cậu nói là, trên du thuyền này có nhân vật quyền lực của nước E?”
Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên, có chút sốc, nói như vậy thì họ thực sự rất may mắn
Mạnh Hổ gật đầu lia lịa, nhìn quanh một vòng, rồi hạ giọng nói: “Là Lovshkin, quan chức cấp cao của Bộ Ngoại giao nước E và con gái ông ấy, tên là Catherine, nghe nói là nhà báo nổi tiếng quốc tế!”
Nói xong, Mạnh Hổ lại không nhịn được giơ giơ nắm tay, kìm nén sự phấn khích: “Tôi, Mạnh Hổ, cũng có ngày nổi tiếng quốc tế, đội trưởng, tôi biết theo anh chắc chắn không sai!”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài chuyển động, trao đổi ánh mắt với Yến Thiếu Ngu
Mạnh Hổ liếc nhìn vết thương của Yến Thiếu Ngu, không nhịn được thúc giục: “Quân y Cố, mau băng bó cho đội trưởng đi, thủ trưởng Cố gọi chúng ta qua đó
Sau đó, chúng ta có thể thay quần áo sạch sẽ, nhận phỏng vấn của phóng viên nước ngoài
Haha, trung đội 168 của chúng ta lần này thanh danh vang dội, đến lúc đó trở về quân đội sẽ có bao nhiêu người ghen tị với chúng ta?”
“Biết rồi.” Cố Nguyệt Hoài buồn cười đáp
Khi đến khoang tàu, họ thấy Cố Vĩ, Lovshkin và Catherine
Lovshkin là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, giữ chức vụ cao, nhưng khi thấy đám người Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, ông ấy rất lịch sự đứng dậy, bắt tay cảm ơn từng người, nói tiếng Z lưu loát đầy chân thành
Khi bắt tay với Yến Thiếu Ngu, Lovshkin chú ý hơn, khen ngợi bằng giọng điệu khoa trương: “Người chiến sĩ nước Z này dũng cảm quyết đoán, có thể chiến đấu với cá mập khiến tôi mở rộng tầm mắt, cậu tên là gì?”
Yến Thiếu Ngu khẽ nhướng mày, bình tĩnh đáp: “Yến Thiếu Ngu, ngài  Lovshkin, vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách, thực tế tất cả chiến sĩ nước Z chúng tôi đều có thể làm được, đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.”
Lời của anh khiến các đồng chí ở đó đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, muốn phô bày ra tinh thần chiến sĩ nước Z
Lovshkin ngẩn ra, rồi cười nói: “Thì ra là vậy, lần này đến nước Z, không uổng chuyến đi, khi đến Thủ đô, tôi nhất định sẽ nói chuyện với lãnh đạo của các cậu, làm sao huấn luyện ra chiến sĩ xuất sắc như vậy.”
Cuộc trò chuyện qua lại khiến cho không khí căng thẳng ban đầu dịu đi nhiều
Sau khi Lovshkin bắt tay mọi người, Catherine liền đến trước mặt Yến Thiếu Ngu, dùng giọng nói mạnh mẽ pha lẫn dịu dàng: “Anh Yến, tôi muốn phỏng vấn anh, chụp vài bức ảnh có được không?”
  
 
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.