Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 556: Quân y Cố, tôi phục rồi





Trong đại sảnh, tiếng la hét giận dữ của Tần Lập Quốc và tiếng khóc thút thít của Tần Thục Hoa vang lên không ngớt
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Cố Nguyệt Hoài bước ra ngoài, vẻ mặt không vui nói: “Có chuyện gì mà ồn ào vậy
Thủ trưởng cần không gian yên tĩnh để tĩnh dưỡng chứ không phải bị mấy người ồn ào đánh thức
Có chuyện gì không thể yên lặng giải quyết sao?”
Lúc này Đường lão cũng không rảnh quan tâm tới Tần Thục Hoa nữa, ông vội hỏi: “Quân y Cố, tình hình của thủ trưởng thế nào rồi?”
“Buổi điều trị hôm nay đã kết thúc, tầm mười phút nữa ông ấy sẽ tỉnh lại.” Cố Nguyệt Hoài nói xong thì đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu, liếc thoáng qua anh, vừa nãy ở trong phòng những gì xảy ra ở bên ngoài cô đều nghe thấy
Việc Tần Thục Hoa có liên hệ với nhà họ Khương không phải là chuyện nhỏ, nếu có tin tức gì bị truyền ra ngoài thì chắc chắn Giáng Đầu Sư sẽ có sự phòng bị
Có điều nhà họ Khương có thể biết được chuyện quân khu tám cử người tới chữa bệnh cho Tần Hữu Công trước vài ngày, còn biết rõ đó là một nữ quân y trẻ tuổi cũng đủ để thấy trong nội bộ quân khu tám cũng không sạch sẽ cho lắm
Điều này cũng không lạ, dù sao Cố Vĩ cũng không phải người chỉ trung thành với Từ Xuyên Cốc, ông ấy còn là người của nhà họ Tần
Tin tức mười phút sau Tần Hữu Công sẽ tỉnh lại khiến bầu không khí đang căng thẳng cũng dịu dần xuống, vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Lập Quốc cũng dịu lại đôi chút, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Thục Hoa vẫn tràn đầy thất vọng, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép
Cố Nguyệt Hoài quay qua nhìn Đường lão, bình tĩnh nói: “Đường lão, có chuyện này tôi phải nói với ông một tiếng.”
Đường lão cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp, gật đầu nói: “Mời quân y Cố nói.”
“Cho dù thủ đoạn của Giáng Đầu Sư có quỷ quyệt nhưng nếu muốn thành công vẫn cần phải có vật làm trung gian
Theo tôi được biết, bên cạnh thủ trưởng, cho dù là bác sĩ, lính cảnh vệ hay chuyên gia dinh dưỡng đều là người có xuất thân từ quân đội, cẩn thận và rất đáng tin
Vậy thủ trưởng tiếp xúc với Giáng Đầu Sư trong hoàn cảnh nào
Hoặc là ai đã đưa đồ vật thân cận của ông ấy tới cho nhà họ Khương, việc này cần phải điều tra kỹ lưỡng một chút.”
“Tôi có thể cứu được thủ trưởng một lần nhưng chưa chắc có thể cứu được lần hai
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra người này, hoặc là tiêu diệt Giáng Đầu Sư kia, bằng không cho dù sức khỏe của thủ trưởng có chuyển biến tốt hơn thì e rằng cũng khó mà yên tâm được!”
Ba chữ “Giáng Đầu Sư” khiến bầu không khí xung quanh lạnh lẽo tới không thể thở nổi
Sắc mặt Tần Lập Quốc tái nhợt, anh ta sắp bốn mươi tuổi rồi, đương nhiên cũng có ấn tượng với phản loạn Giáng Đầu Sư năm đó
Trong đầu anh ta rối như tơ vò, thật sự không nghĩ tới đây không phải một căn bệnh thông thường
Sắc mặt Đường lão cũng có chút thay đổi, trong đầu không ngừng ngẫm nghĩ xem rốt cuộc ai là người có thể tiếp cận Tần Hữu Công
Ngược lại ánh mắt Cố Nguyệt Hoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cô lần lượt nhìn lướt qua gương mặt của tất cả mọi người ở đây, cuối cùng dừng lại trên mặt Tần Thục Hoa
Nếu thật sự bảo cô chọn, cô con gái ngốc nghếch không chịu suy nghĩ của thủ trưởng hiển nhiên là kẻ đáng nghi nhất
Tần Thục Hoa có quan hệ mập mờ với người của nhà họ Khương, có liên quan đến họ, hơn nữa nhìn cô ta như một kẻ si tình, nếu thật sự bị người ta cố tình lừa gạt cũng không phải chuyện gì hiếm lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu tình trạng của Tần Hữu Công hôm nay là do cô ta gây ra, thì thật sự đáng buồn cười
Cố Nguyệt Hoài có thể nghĩ tới chuyện này, đương nhiên Đường lão, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ cũng có thể nghĩ tới
Có lẽ Tần Thục Hoa đã nhận ra ánh mắt thấp thoáng chút nghi ngờ của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt Tần Thục Hoa thay đổi: “Cô đừng có ở đây nói linh tinh
Giáng Đầu Sư thần quỷ gì chứ, tất cả đều là mê tín phong kiến, không có thật
Đường lão, ông thật sự xác nhận cô ta là quân y à?”
Giọng nói chói tai của cô ta kéo sự chú ý của Đường lão trở lại
Ông ấy nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng
Tần Lập Quốc nhìn em gái mình với vẻ mặt ngu ngốc, hơi lạnh dần dần từ sống lưng lan khắp ra hết người
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, vươn vai, kéo tay Yến Thiếu Ngu qua, nói: “Tôi thấy chuyện này vẫn nên chờ thủ trưởng tỉnh lại rồi mới kết luận
Cũng không còn sớm nữa, tôi đi vào xem một chút.”
Sau khi cô nói xong, Đường lão đi trước mở cửa, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ theo sát đằng sau, Tần Thục Hoa cắn răng đi theo, mặc dù cô ta ngu ngốc nhưng cũng biết sự sống chết của Tần Hữu Công có ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của bản thân mình
Cố Nguyệt Hoài mím môi, cũng kéo Yến Thiếu Ngu theo vào trong phòng
Dù sao đây cũng là người do cô tự tay cứu sống, đương nhiên phải xem tình trạng bệnh nhân thế nào
Lão Phùng đã hứa cho cô nhiều lợi ích, cô không nên để người thuê mình thất vọng, đúng không nào
Căn phòng vốn rộng rãi giờ đột nhiên lại có nhiều người cùng đi vào như vậy khiến nó trông có vẻ trở nên chật chội hơn
Ánh đèn trong phòng rất sáng, ánh mắt mọi người đều nhốn nháo tập trung dồn về khuôn mặt của Tần Hữu Công, vừa nhìn thấy, tất cả mọi người đều kinh ngạc
Trước đó sắc mặt Tần Hữu Công vốn tái nhợt như người sắp chết, nhưng hôm nay ông ấy đã khôi phục lại chút huyết sắc hồng hào hơn, trông giống người sống rồi
Tần Lập Quốc chuyển ánh mắt từ mặt Tần Hữu Công sang Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt từ ngạc nhiên đến kinh ngạc, rồi cuối cùng là khâm phục: “Quân y Cố, tôi xin lỗi về những lời nói trước đây của mình, cô thật sự rất giỏi, rất có bản lĩnh.”
Mặc kệ Tần Hữu Công là vì bị Giáng Đầu Sư giở trò hay thật sự bị bệnh, nhưng khi tất cả bác sĩ, thậm chí Viện trưởng Học viện Y khoa là Đường lão cũng đã bó tay đầu hàng, cô đã khiến khí sắc của ông ấy có chuyển biến tốt thì đó là năng lực của cô
Trên mảnh đất Thủ đô này, cái người ta nhìn vào chưa bao giờ là bối thâm niên hay tuổi tác, mà là bối cảnh và năng lực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn anh ấy, lạnh nhạt nói: “Tôi nhận được sự nhờ vả của người khác, chỉ là làm tròn bổn phận, hết lòng vì công việc thôi.”
Cô vừa dứt lời, Tần Thục Hoa đã nhanh chóng bổ nhào xuống bên cạnh giường: “Cha
Cha sắp tỉnh dậy sao?”
Vẻ mặt cô ta rất kích động, nắm lấy tay Tần Hữu Công rồi lại quay qua nhìn Tần Lập Quốc: “Anh
Em vừa mới thấy mí mắt cha động đậy, chắc chắn là cha tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi
Anh, anh nhanh lại xem thử đi!”
Tần Lập Quốc cũng phấn chấn hẳn lên, anh ta vừa mới đi tới gần đã thấy hàng mi của Tần Hữu Công hơi động đậy, tròng mắt dưới mí mắt hình như chuyển động hai lần
Ngay sau đó, dưới ánh đèn sáng chói lóa, ông ấy chậm rãi mở mắt, rồi lại giống như không thích ứng được với ánh sáng mà nhắm lại
Mặc dù Đường lão cũng đã đoán trước được, nhưng khi nhìn thấy Tần Hữu Công thật sự tỉnh dậy, ông ấy vẫn cảm thán nói: “Thật là thần kỳ!”
Có thể nói không ai hiểu rõ tình hình của Tần Hữu Công hơn Đường lão, các cơ quan nội tạng trong cơ thể từ trong ra ngoài đều đã suy kiệt, tình huống này cho dù là Hoa Đà tái thế cũng khó mà cứu được, nhưng thật không ngờ, một quân y nhỏ không có tiếng tăm gì lại có thể cứu ông ấy trở về
Đường lão quay qua nhìn Cố Nguyệt Hoài, cúi đầu một cách trịnh trọng: “Quân y Cố, tôi thật sự bái phục cô rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nghiêng người tránh cái hành lễ của ông ấy, nửa đùa nửa thật nói: “Đường lão khách sáo rồi, trên phương diện cứu bệnh chữa người tôi không bằng ông, nhưng ông biết đó, có một vài thứ bàng môn tả đạo, cho dù ông muốn trị cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Đường lão cười khổ lắc đầu, sao ông ấy lại không hiểu Cố Nguyệt Hoài đang chừa lại mặt mũi cho mình chứ
Cho dù Giáng Đầu Sư là nguyên nhân chủ yếu, nhưng Tần Hữu Công hôn mê lâu như thế vẫn chưa thể tỉnh lại cũng có trách nhiệm của ông ấy
Có điều, lời nói này của cô khiến trong lòng ông cảm thấy ấm lòng, không còn thấy bất lực như trước nữa
Cố Vĩ đứng bên cạnh nhìn, trong lòng xúc động, quân y Cố thật sự đã khiến quân khu trưởng quân khu tám nở mày nở mặt
Có điều ngẫm lại thì, chuyến đi lần này của Cố Nguyệt Hoài đến Thủ đô cũng không uổng công, cô không chỉ trở thành ân nhân cứu mạng của thủ trưởng, mà còn có thể kết giao thêm mối quan hệ tốt với lão Phùng và Đường lão, nước lên thì thuyền lên, sau này ông ấy còn phải kiêng dè cô vài phần
Lúc này Tần Hữu Công đã hoàn toàn mở mắt ra
“Cha
Rốt cuộc cha cũng tỉnh rồi
Tỉnh lại là tốt rồi!” Tần Lập Quốc nắm chặt lấy tay Tần Hữu Công, nước mắt lưng tròng không cầm được mà tuôn
Tần Thục Hoa cũng nhỏ giọng khóc, cho dù cô ta là người vô tâm vô phế, nhưng khi cha được cứu sống, cô ta cũng cảm thấy vô cùng may mắn
Ông ấy há to miệng có điều thời gian dài không nói khiến cuống họng ông ấy khô khốc, cũng có chút không quen, cho dù há to miệng nhưng vẫn không phát ra được chút âm thanh nào
Tần Lập Quốc nhanh chóng quay lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói đầy tôn trọng và kính sợ: “Quân y Cố
Thần y
Cô xem cho cha tôi đi, ông ấy sao thế
Sao ông ấy lại không nói được?”
Cố Nguyệt Hoài xua tay nói: “Không sao đâu, rồi sẽ quen thôi, mọi người đợi một lát là ổn
Mọi người cứ nói chuyện đi, lát nữa thì đút canh sâm cho ông ấy uống, chúng tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Nói xong Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu cùng nhau rời khỏi phòng. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.