Lão Phùng cười khà khà, chậm rãi uống một ngụm nước, bình tĩnh ung dung nói: “Gấp cái gì chứ?”
Cố Vĩ bặm nhẹ môi: “Bây giờ lửa đã cháy tới lông mày rồi, làm sao mà không gấp cho được?”
Tần Hữu Công cũng bất đắc dĩ cười khổ: “Xin ngài cũng đừng úp úp mở mở nữa, mau nói nhanh đi.”
Lão Phùng hừ nhẹ, đặt tách trà xuống, vỗ vỗ đùi: “Được rồi, vậy tôi sẽ nói cho mọi người nghe.”
“Thất Đao và Lạt Tử theo dõi chặt chẽ, nhìn thấy Sử Uyển Đình đi vào nơi ở của Khương Bính Nhung, nhưng ở không lâu, khoảng nửa giờ sau thì đi ra Cô ta không đi một mình, khi đó cô ta đi cùng với con trai duy nhất của Khương Bính Nhung là Khương Đồng.”
Nhắc đến việc chính, lão Phùng cũng thu lại bớt bộ dáng lão ngoan đồng, trở nên vô cùng đứng đắn nghiêm túc Tần Hữu Công nhíu mày: “Khương Đồng Cậu ta quen biết Sử Uyển Đình?”
Nghĩ đến chút tình cảm mập mờ giữa con gái mình và Khương Đồng, sắc mặt Tần Hữu Công rõ ràng trở nên u ám Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, “Sử Uyển Đình” hay là Điền Tĩnh sau khi sống lại, đến tìm Giáng Đầu Sư có thể giải thích được, nhưng làm sao cô ta lại quen biết Khương Đồng Rốt cuộc cô ta lấy thân phận gì để tiếp cận nhà họ Khương Ngay cả khi việc chết đi sống lại đã xảy ra trước đây, nhưng không một người bình thường nào có thể bình tĩnh đối mặt với nó Yến Thiếu Ngu im lặng lắc đầu, anh cũng không biết rõ mấy việc này lắm Lão Phùng vỗ bàn nói: “Chắc chắn có quen biết nhau, hai người cùng ngồi xe trở về chỗ ở của Khương Đồng ở Vạn Bình Trai.”
Cố Vĩ không thể nghe được nữa, dở khóc dở cười: “Không đúng, lão Phùng, mấy chuyện nam nữ trẻ tuổi có liên quan gì tới Giáng Đầu Sư Ngài nghe lầm rồi phải không Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra tung tích của Giáng Đầu Sư!”
Lão Phùng tức giận trừng mắt nhìn ông ấy: “Hừ, Tiểu Cố, cậu thật là thiếu kiên nhẫn Nghe tôi nói tiếp đây!”
Nói xong, ông ấy không quên quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đang vững vàng bình tĩnh, thuận miệng khen ngợi: “Cậu nhìn đi, so với cậu hai tiểu bối này còn bình tĩnh hơn, suốt mấy năm qua cậu đi theo bên cạnh Hữu Công không biết học được gì nữa.”
Nói xong, lão Phùng âm thầm liếc nhìn Cố Vĩ, giọng điệu có chút ghét bỏ chê bai Cố Vĩ không nói nên lời, đưa tay lên tỏ ý mình sẽ không hỏi nhiều nữa Lão Phùng hài lòng gật đầu, tiếp tục: “Tôi kể cho các cậu nghe điều này, không phải tôi hiếu kỳ tò mò chuyện nam nữ, mà là người tài xế đưa họ đến Vạn Bình Trai tối nay không bình thường Theo tôi suy đoán thì kẻ đó chính là Giáng Đầu Sư!”
Nghe vậy, mọi người trong phòng không khỏi im lặng, lần lượt nhìn về phía lão Phùng Lão Phùng để mọi người đợi lâu nói: “Người ở bên cạnh Khương Bính Nhung chúng ta đều đã gặp qua, bao gồm cả bác sĩ, vệ sĩ và thư ký, đều là những gương mặt quen thuộc Chỉ là chúng ta không biết chắc ai mới là Giáng Đầu Sư làm nhiều việc ác.”
“Mà tài xế tối nay đưa Khương Đồng và Sử Uyển Đình đi Vạn Bình Trai chính là thư ký bên cạnh Khương Bính Nhung!”
Lão Phùng dứt lời, nhìn Tần Hữu Công trịnh trọng nói: “Hữu Công, nói đến cô thư ký đó, chắc hẳn ông cũng không xa lạ.”
Tần Hữu Công vẻ mặt kinh ngạc, hơi giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng thân thể suy yếu nên chưa thể ngồi dậy được, sắc mặt biến đổi liên tục, trầm giọng nói: “Ngài nói là Ngọc Yêu Nương?”
Lão Phùng gật đầu: “Còn không phải là cô ta sao Từ lâu tôi đã nói với ông là người phụ nữ này rất kỳ lạ, ông còn không tin!”
Tần Hữu Công hơi nheo mắt lại, vẻ mặt có chút phức tạp, không biết có phải đang nhớ lại chuyện cũ hay không “Ngọc Yêu Nương…”
Cố Nguyệt Hoài nhẹ giọng nỉ non gọi cái tên rất có phong cách cổ vận (*), ở thời đại này không ai đặt tên như vậy Nhưng nhìn phản ứng của Tần Hữu Công, Ngọc Yêu Nương này nhất định là một mỹ nhân (*) Cổ vận: là thuật ngữ trong Hán ngữ âm vận học, chỉ phương pháp vận âm trong tiếng Hán vào thời Tiên Tần Lưỡng Hán, theo truyền thống thì lấy kinh Thi làm khuôn mẫu Cô nói: “Lão Phùng sẽ không nhắc tới người không liên quan Chẳng lẽ ngài cho rằng Ngọc Yêu Nương chính là Giáng Đầu Sư?”
Lão Phùng trịnh trọng gật đầu: “Chính là cô ta!”
Tần Hữu Công ngẩng đầu nhìn lão Phùng: “Làm sao ngài có thể chắc chắn Ngọc Yêu Nương chính là Giáng Đầu Sư?”
“Ha ha, tôi thấy ông chắc là hồ đồ rồi phải không Ông biết Khương Bính Nhung nhiều năm như vậy, ông có từng thấy Ngọc Yêu Nương rời khỏi ông ta không Tình huống đêm nay khẩn cấp như vậy, vì sao Ngọc Yêu Nương lại chở Khương Đồng đi Cô ta là thư ký chứ không phải vệ sĩ!”
“Hơn nữa… Lạt Tử, cậu nói đi!” Lão Phùng như không chịu được vẻ mặt của Tần Hữu Cung, muốn nói gì đó rồi lại thôi, khẽ hừ một tiếng, chỉ vào Lạt Tử đang cúi đầu đứng bên cạnh, bảo anh ta tiếp tục cung cấp thông tin Lạt Tử gật đầu: “Sau khi nghe sự sắp xếp của lão Phùng, anh em chúng tôi đều quan sát kỹ lưỡng những người rời đi đêm nay Ngoại trừ các bác sĩ và y tá lui tới, cũng chỉ có Khương Đồng, Sử Uyển Đình và tài xế là Ngọc Yêu Nương.”
“Lúc ấy tôi thấy tình trạng của Ngọc Yêu Nương có gì đó rất không ổn, hình như bà ta bị thương ở chân Khi bước ra thì bà ta đi khập khiễng mà không cho ai đỡ, cũng không biết tại sao còn muốn lái xe và giả vờ như mình không có chuyện gì.”
“Nhưng ngay khi đám người Khương Đồng vừa đi, các bác sĩ và y tá cũng rời đi.”
“Chính mắt tôi thấy bọn họ đi vào Vạn Bình Trai số 06, hiện tại ở đó vẫn còn có người đang theo dõi.”
Nghe Lạt Tử nói xong, đồng tử Tần Hữu Công co rụt lại, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nếu đã xác định, vậy lập tức xuất phát, lập tức bắt người tới đây!”
Cố Vĩ nhíu mày: “Thủ trưởng, chuyện này cần nắm bắt cơ hội, chúng ta chỉ có một lần duy nhất Nếu để lộ tin tức, Ngọc Yêu Nương không phải là Giáng Đầu Sư, chỉ e sợ nhà họ Khương sẽ lập tức ra đối sách Chúng ta muốn ra tay lần nữa sẽ rất khó khăn.”
Lão Phùng trợn trắng mắt, tức giận nói: “Hừ, đảm bảo là Ngọc Yêu Nương [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trước đây tôi đã thấy không ưa cô ta.”
Trong lòng Cố Nguyệt Hoài biết tầm quan trọng của chuyện này, liền hỏi: “Lão Phùng, rốt cuộc Ngọc Yêu Nương là ai Nghe ý tứ trong lời ông nói, bà ta đã theo bên cạnh Khương Bính Nhung nhiều năm rồi?”
Lão Phùng gật đầu: “Dù sao từ khi tôi biết, Ngọc Yêu Nương đã ở bên cạnh ông ta, chắc cũng hơn hai mươi năm rồi chứ Hừ, nếu không phải sau này Kỷ Nhiên không gả cho Khương Bính Nhung, tôi còn tưởng rằng chuyện tốt của hai người họ sẽ thành đôi rồi đấy.”
Nói xong, sắc mặt của lão Phùng có chút khinh thường, còn nháy mắt ra hiệu với Cố Nguyệt Hoài Cố Nguyệt Hoài hơi nheo mắt, trầm tư nói: “Cho nên nhiều năm như vậy bà ta cũng chưa kết hôn, vẫn luôn đi theo làm thư ký bên cạnh Khương Bính Nhung, mà còn là một thư ký một tấc cũng không rời?”
Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện đi theo làm trâu làm ngựa bên cạnh đàn ông như thế Nếu đúng như vậy, Ngọc Yêu Nương này quả thực không giống bình thường Mặc dù bà ta không phải là Giáng Đầu Sư, chắc chắn biết hết bí mật của Khương Bính Nhung Nếu có thể bắt sống được người này, giá trị của bà ta chắc chắn không thua kém gì Giáng Đầu Sư Lão Phùng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy.”
Nói xong, ông ấy lại hạ giọng: “Còn có một điều càng khiến tôi khẳng định cô ta chính là Giáng Đầu Sư!”
“Ồ?” Cố Nguyệt Hoài có chút tò mò “Ngọc Yêu Nương có gì đó rất thần bí, cô nói xem chúng tôi biết cô ta có lẽ hơn hai mươi năm rồi đúng không Tính ra tuổi của cô ta với Hữu Công cũng xấp xỉ, chắc cũng phải năm mươi sáu mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài lại hoàn toàn không giống, trông rất trẻ.”
“Mọi người nhìn Hữu Công đi, bây giờ ông ấy đứng cùng với Ngọc Yêu Nương, giống như cha con vậy!”
Lão Phùng nháy mắt một cách tinh quái, sau đó yên lặng chắp tay sau lưng, giọng điệu cảm thán bùi ngùi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]