Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 567: Bắt sống, hai mẹ con





Ngọc Yêu Nương bị bắt, Cố Nguyệt Hoài cũng không chần chừ lâu, kéo bà ta đi ngang qua khu rừng, tránh xa khu vực Vạn Bình Trai
Nơi đây hẻo lánh, đi qua khu rừng sẽ dẫn đến một con đường lớn
Tuy nhiên, việc kéo lê một người suốt chặng đường về địa bàn nhà họ Tần là một chuyện không thể
Cô vừa định ném Ngọc Yêu Nương vào trong không gian sumeru thì chợt nhìn thấy một chiếc xe quân sự từ xa chạy tới
Hai mắt Cố Nguyệt Hoài loé sáng, lập tức lẩn vào một bên, nắm chặt Ngọc Yêu Nương, chuẩn bị sẵn sàng để lẩn trốn vào không gian nếu tình hình không ổn
Cả người cô căng thẳng, một lúc sau, chiếc xe dừng lại, giọng nói của Yến Thiếu Ngu vang lên: “A Nguyệt
A Nguyệt?!”
Yến Thiếu Ngu sốt ruột gọi, vừa kêu tên cô vừa định đi vào trong rừng
Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, ló đầu ra, vẫy tay với Yến Thiếu Ngu: “Thiếu Ngu
Em ở đây!”
Yến Thiếu Ngu vội vã chạy đến, trước hết là kiểm tra quanh người Cố Nguyệt Hoài từ đầu đến chân
Ngọc Yêu Nương thủ đoạn quỷ quyệt, chỉ cần hơi lơ là một chútlà có thể gặp nguy hiểm
Anh rất lo lắng, cho nên sau khi tóm được Khương Đồng và Sử Uyển Đình đã vội vàng đến tiếp viện
Cố Nguyệt Hoài khẽ nói: “Đừng lo lắng, em không sao, bà ta đã ngất đi rồi.”
Lúc này, Yến Thiếu Ngu mới có thời gian để nhìn qua Ngọc Yêu Nương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xuyên qua cánh rừng, ở đằng xa, anh nhìn thấy Vạn Bình Trai đang cháy rực, nói: “Người của Khương Bính Nhung đã kéo tới, chúng ta đi thôi.”   
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, hai người họ bỏ Ngọc Yêu Nương vào sau cốp xe, lên xe thì nhanh chóng rời đi
Đêm nay có thể nói mọi chuyện diễn ra thuận lợi, cô nói: “Sao rồi
Quá trình truy bắt Khương Đồng và Sử Uyển Đình diễn ra có thuận lợi không?”
Giọng nói của Yến Thiếu Ngu bình tĩnh trả lời: “Khương Đồng chống cự quyết liệt, bắn một đồng chí bị thương, cũng may là không có gì đáng lo ngại
Sử Uyển Đình nhảy xuống từ cửa sổ để bỏ trốn, nhưng cô ta quá đánh giá cao khả năng của chính mình
Vừa nhảy ra từ cửa sổ lập tức bị lính bắn tỉa bắn trúng chân
Đáng lẽ là một phát chí mạng, nhưng cô ta mạng lớn, vấp té vào thời điểm mấu chốt.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: “Dù đã phải trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng vẫn không thành công hoàn toàn, chắc hẳn cô ta rất đau đớn lắm nhỉ?”
“Có lẽ vậy.” Yến Thiếu Ngu vừa lái xe vừa nắm lấy đôi bàn tay lạnh của Cố Nguyệt Hoài, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều
Bất chợt, Cố Nguyệt Hoài nhớ đến lúc nãy Ngọc Yêu Nương chạy trốn, bà ta ném ra một xấp giấy màu vàng, cô nhíu mày nói: “Đúng rồi, xấp giấy màu vàng mà Ngọc Yêu Nương ném ra là thứ gì vậy
Những người từng chạm vào có xảy ra vấn đề gì không?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, trầm giọng nói: “Anh không biết
Có điều anh sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên bất kì người nào từng chạm vào mấy tờ giấy màu vàng, anh đều trói lại
Chờ em trở về xem xét coi sao.”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Được đó, thiếu tá Yến thật biết nhìn xa trộng rộng.”
Đuôi mắt Yến Thiếu Ngu cong lên, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn
*
Thượng lộ bình an, trở về núi Thanh Nguyệt
Tuy nhiên, hai người họ chưa bước vào cửa đã chứng kiến một cảnh tượng chấn động
Một số chiến sĩ bị trói bằng dây thừng trợn tròn mắt, sắc mặt dữ tợn
Nếu như không bị trói bởi dây thừng, chỉ sợ rằng bọn họ đã sớm rút khẩu súng bên hông ra bắn thủng mọi thứ xung quanh rồi
“Quả nhiên đã trúng độc.” Cố Nguyệt Hoài xoa mày, lẩm bẩm một câu
Xe của họ chưa dừng hẳn, lão Phùng và Cố Vĩ đã ra đón
“Sao rồi
Có bắt được Ngọc Yêu Nương không?” Cố Vĩ sốt sắng hỏi, dù sao mục tiêu chính của tối nay vẫn là bà ta nhưng sự lo lắng hiện rõ trên mặt ông ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không phụ lòng mong mỏi.” Yến Thiếu Ngu xuống xe, mở cốp xe ra, nhìn Ngọc Yêu Nương bị trói chặt vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh nói: “Có điều, việc truy bắt Ngọc Yêu Nương là do vợ tôi phụ trách toàn bộ, hôm nay cô ấy là người lập công đầu.”
Cố Vĩ xoa tay, tâm trạng không tệ, vô cùng vui mừng nói: “Biết rồi, hai vợ chồng các cậu đã lập được công lớn!”
Lão Phùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng giờ ông ấy không rảnh để quan tâm đến Ngọc Yêu Nương mà bước đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài nói: “Nhóc con, mau nhìn xem coi bọn họ bị trúng loại tà gì
Loại thuật giáng đầu này tôi chưa từng nghe thấy bao giờ!”
“Ban đầu bọn họ không có phản ứng gì, nhưng khi ở trên xe thì đột nhiên nổi điên, cũng may thằng nhóc họ Yến này biết nhìn xa trông rộng.”
Lão Phùng chăm chú nhìn một đám người giống như lên cơn điên này, nhíu mày sắc mặt cũng rất khó coi
Cố Nguyệt Hoài tiến lại gần, những chiến sĩ này miệng phát ra tiếng ú ớ, nước dãi chảy ròng ròng từ trong miệng, giống hệt như những con chó điên
Cô không sợ hãi, tiến lên đặt tay lên cổ tay họ, năng lực chữa lành lan tỏa, phát hiện khí đen của thuật giáng đầu đều hội tụ lại trong não
Cô nhíu mày: “Đường lão đâu
Cháu cần ông ấy nấu giúp cháu mấy chén thuốc.”
Nấu thuốc không phải việc quan trọng, chủ yếu là để che mắt cho năng lực chữa lành của cô
Nhìn qua hình dáng của những tờ giấy màu vàng, là một phương pháp riêng của người thi triển thuật giáng đầu tác động vào não bộ, khiến nạn nhân sinh ảo giác hoặc mất đi ý thức, làm những việc không tưởng
Đường lão nghe thấy thì đi ra chào hỏi, trước tiên là chúc mừng Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu lần này hành động suôn sẻ rồi lập tức bắt tay vào đi nấu thuốc
Mà trong lúc này, Ngọc Yêu Nương cũng bị nhốt, thứ chờ đợi bà ta chính là những buổi thẩm vấn, đe dọa và uy hiếp
Tất nhiên, Cố Nguyệt Hoài sẽ không can thiệp vào quá trình này vì Tần Hữu Công đã kiệt sức và chìm vào giấc ngủ mê man
Là một bác sĩ quân đội chuyên nghiệp, cô lại được gọi để chăm sóc cho thủ trưởng và giúp ông hồi phục sức khỏe
Tần Hữu Công đã được giải thuật giáng đầu, cơ thể suy yếu là do hôn mê trong một thời gian dài
Sau khi ông ấy tỉnh lại, thấy Cố Nguyệt Hoài xong việc nghỉ ngơi, ông ấy có chút cảm thán: “Bác sĩ Cố, cảm ơn cô
Lần này nếu không có cô và Yến Thiếu Ngu tận tâm giúp đỡ, chắc chắn nhiệm vụ sẽ không thành công.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: “Thủ trưởng không cần khách sáo, ngài chỉ cần nhớ những gì ngài đã hứa với tôi và Thiếu Ngu là được.”
Tần Hữu Công hơi sửng sốt, sau đó bật cười rồi gật đầu: “Yên tâm.”
Sau khi ông ấy tỉnh lại, Cố Nguyệt Hoài có thể trở về nghỉ ngơi
Cô lập tức quay đầu sang hỏi lão Phùng về nơi giam giữ Sử Uyển Đình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Phùng thắc mắc hỏi: “Tôi định bí mật xử lý, cháu còn muốn gặp cô ta làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nhẹ: “Xử lý bí mật sao
Cháu quên nói cho ngài biết, dù sao cháu và Sử Uyển Đình cũng là người quen cũ, vì vậy muốn gặp lại một lần
Hay là giao lại nhiệm vụ xử tử này cho cháu?”
Lão Phùng nhíu mày: “Cháu là con gái, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, còn ra thể thống gì?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Ông đừng quên, bây giờ cháu cũng là một quân nhân.”
Cuối cùng, lão Phùng vẫn đồng ý cho cô gặp Sử Uyển Đình, nhưng việc xử tử cuối cùng vẫn giao cho người khác làm
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, không nói có đồng ý hay không, đi theo người chỉ đường đến nơi giam giữ
Ở núi Thanh Nguyệt, nhà họ Tần có nơi chuyên dụng để giam giữ chuyên xử lý những tội phạm quan trọng, đây là vấn đề chính trị, không đến lượt cô hỏi nhiều
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai tay Sử Uyển Đình bị treo lên, vẻ mặt đờ đẫn, cô mỉm cười
Cố Nguyệt Hoài bước đến trước mặt “Sử Uyển Đình”, khẽ nói: “Giống như hôm qua vừa mới gặp lại vậy.”
Đồng tử Sử Uyển Đình co lại, nhưng cô ta vẫn giả vờ đờ đẫn, không hề động đậy
Cố Nguyệt Hoài cũng không để ý, cô hạ giọng, giống như thì thầm, nhưng vẫn đủ để Sử Uyển Đình nghe thấy: “Điền Tĩnh, cô nói xem, nếu tôi giết cô thêm lần nữa, cô còn đủ may mắn để được sống lại lần nữa hay không?”
Sắc mặt Sử Uyển Đình hơi thay đổi, vẻ mặt đờ đẫn sắp bị cô lột tả hết mức
Cuối cùng, cô ta không thể giả vờ được nữa, mấp máy môi, giọng khản đặc: “Cô đã giết tôi một lần, thù hận thâm sâu đến đâu cũng nên vơi đi rồi chứ
Tại sao cô phải đuổi cùng giết tận
Cố Nguyệt Hoài, cô thật là độc ác!”
Cố Nguyệt Hoài bật cười, trong mắt là những tia sáng lấp lánh
Khi xoay người, cô vỗ nhẹ vào mặt Điền Tĩnh, gằn giọng nói từng chữ một: “Tôi độc ác
Khi cô bắt tay với Ngọc Yêu Nương, muốn trừ khử tôi, chẳng lẽ là nhân từ sao?” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.