Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 62: Vẻ bề ngoài thật sự không thể chê





Cố Nguyệt Hoài đắp chăn cho Yến Thiếu Đường rồi ngồi xuống bàn đếm tiền trong túi
Tổng cộng là sáu trăm lẻ năm đồng năm hào, lúc cô đến thành phố Chu Lan mang theo trên người hai mươi đồng, khi mua vé xe có tiêu đi một ít, cha cô Cố Chí Phượng còn thuận tay đưa cho cô một ít, mười tám đồng năm, thêm một vài phiếu lương thực
Khi cô bước ra khỏi cửa hàng ký gửi, trên người cô lại có thêm năm trăm bảy mươi đồng
Tổng hết lại, cũng có thể coi như là có chút tiền để dành
Cố Nguyệt Hoài đếm phần lẻ ra là năm mươi lăm đồng và năm hào, cất vào trong túi, còn năm trăm năm mươi đồng còn lại thì dùng giấy gói kỹ
Cô đứng dậy đóng cửa lại, lại nhìn Yến Thiếu Đường đang ngủ say, đi vào không gian Sumeru
Cô cất tiền vào trong nhà tranh, lại cầm ra vài trái táo và vải, chuẩn bị để lát nữa gọt cho Yến Thiếu Đường ăn một ít cho no bụng, suốt đoạn đường đi theo bọn bắt cóc hẳn là cô bé cũng không được ăn uống đầy đủ, gầy đến mức có thể sờ tới xương cả rồi
Cố Nguyệt Hoài không rõ tình hình bên ngoài thế nào nên cũng không ở trong không gian lâu, cô múc chút nước giếng trong không gian xong thì rời đi
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ chiều rồi
Yến Thiếu Đường ngủ ngon giấc, ngủ suốt hai tiếng đến sáu giờ chiều mới tỉnh dậy
Cô bé nằm trên giường mở to mắt không nhúc nhích, Cố Nguyệt Hoài bước lên trước xoa đầu của cô bé: “Thiếu Đường tỉnh rồi, nào, mau dậy ăn chút gì đi, hoa quả ngọt lắm.”
Cố Nguyệt Hoài nói xong thì đỡ Yến Thiếu Đường dậy, đưa quả vải đã bóc vỏ tới bên miệng cô bé
Tuy rằng cô bé ngốc nhưng cũng biết đói bụng
Cô bé hít hít cái mũi nhỏ, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thì há miệng cắn một miếng vải trắng nõn
Vị vải tươi ngọt, thịt quả đầy đặn, mềm mại mọng nước, cô bé vừa cắn vào miệng, khóe miệng lập tức cong lên, hai bên gò má cũng hiện lên hai lúm đồng tiền hình quả lê nhỏ xinh đáng yêu
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô bé, thoáng thất thần
Thiếu Đường trông hơi giống anh, nhất là lúc cười rộ lên, tuy rằng anh rất ít khi cười
Anh em một nhà họ không nói đến cái khác, chỉ riêng vẻ ngoài này, thật sự là không thể chê
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, đưa tay chọc chọc gò má Yến Thiếu Đường, tính tình của cô bé cũng dễ chịu, không hề giận, vẫn vùi đầu ăn vải trong tay cô, ăn đến mức hai má căng phồng rất giống một con sóc nhỏ dự trữ thức ăn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Chỉ trong một chốc lát, Yến Thiếu Đường đã ăn ba quả vải, hai quả táo
Cố Nguyệt Hoài sợ cô bé ăn nhiều quá, đến tối ăn không ngon nữa nên lấy hoa quả lại
Yến Thiếu Đường liếm khóe miệng, cũng không khóc la, chỉ im lặng ngồi trên giường ngoan ngoãn giống như một con búp bê vải
Cố Nguyệt Hoài tiện tay đặt vỏ trái cây vào trong không gian, cẩn thận để không mắc sai lầm gì lớn, cô cũng không hy vọng chỉ vì chút đồ này mà khiến cho cô bé bên ngoài nghi ngờ, cái được không bù đắp đủ cái mất
Vừa mới xử lý xong mấy thứ này, cửa phòng bị gõ vang
Cố Nguyệt Hoài tiến lên mở cửa, người đứng bên ngoài là một cảnh sát nhân dân và một nhân viên nhà khách, tới kiểm tra thư giới thiệu
Cô lấy thư giới thiệu ra, cảnh sát xem xong thì rời đi
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, gọi nhân viên nhà khách lại: “Chào đồng chí.”
Nhân viên nhà khách là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, không phải là người đã ghi tên giúp cô ban chiều, người kia nghe được tiếng gọi thì vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn nhưng vẫn dừng bước nói: “Chuyện gì
Tôi còn phải đi kiểm tra thư giới thiệu với cảnh sát nhân dân nữa
Cô có chuyện gì thì nói mau.”
Cố Nguyệt Hoài lấy năm hào và một phiếu lương thực từ trong túi ra: “Đồng chí, em gái tôi bị bệnh, tôi không thể để em ấy ở trong phòng một mình được, cô xem, có thể phiền cô đi mua chút đồ ăn giúp tôi được không?”
Khi sắc mặt cô nhân viên sắp thay đổi, Cố Nguyệt Hoài lại nói: “Sức ăn của tôi và em gái cũng không lớn, ăn không hết nhiều đồ ăn như vậy, tôi thấy đồng chí vất vả quá, trong lòng cũng rất khâm phục cô vì đã góp sức phục vụ cho nhân dân như vậy, phần tiền dư còn lại coi như tôi mời cô ăn cơm.”
Nghe vậy, ánh mắt cô nhân viên sáng ngời, gần như là vô thức đã đồng ý nhận lấy tiền và phiếu lương thực từ tay Cố Nguyệt Hoài
Cô ta cười tươi như hoa, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều: “Đồng chí, em thật là khách sáo, ở đây mà thấy có gì khó khăn thì cứ việc nói
Chờ chị kiểm tra thư giới thiệu xong sẽ đi mua cơm mang đến phòng cho em.”
Cố Nguyệt Hoài cười mỉm gật đầu, sau khi đóng cửa lại, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi
Cô quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Đường, chỉ thấy em ấy cũng đang nhìn cô, tuy rằng ánh mắt không có tiêu cự nhưng bộ dạng nửa tỉnh nửa mê kia thật sự đã làm cô mềm lòng, Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, rót nước giếng trong không gian từ bình nước trên bàn ra cốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thiếu Đường, ngoan, uống chút nước đi.” Cô đưa nước đến bên miệng Yến Thiếu Đường, cô bé há miệng uống, có lẽ là vì vị nước giếng hơi ngọt khiến cô bé thích, uống ừng ực một hơi hơn nửa cốc, cuối cùng vẫn là Cố Nguyệt Hoài ngăn lại, cô bé mới chịu dừng
Trong thời gian chờ cơm tối, Cố Nguyệt Hoài lại kể cho Yến Thiếu Đường nghe mấy câu chuyện nhỏ
Mặc dù biết cô bé nghe không hiểu, cũng nghe không vào, nhưng nói chuyện nhiều với cô bé hơn vẫn là điều tốt
Ước chừng qua hơn nửa tiếng, cửa phòng lại bị gõ vang, Cố Nguyệt Hoài còn tưởng là cô nhân viên kia, ai ngờ vừa mở cửa lại thấy là cảnh sát nhân dân, vẫn là đến kiểm tra thư giới thiệu, với tần suất và tốc độ này, cả đêm ít nhất cũng phải kiểm tra hai mươi đến ba mươi lần
Sau khi Cố Nguyệt Hoài tiễn cảnh sát đi, cô nhân viên kia cuối cùng cũng thở hồng hộc xách túi lưới về
Cô nhân viên nói: “Đây, chị mua bốn cái bánh bao thịt, còn có một chén canh viên, hộp đựng cơm là của nhà khách, các em cứ dùng trước, chờ đến lúc dọn đi thì trả lại cho chị là được.”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, lên tiếng cảm ơn: “Vất vả rồi, cảm ơn.”
“Không có gì không có gì, lần sau có cần gì lại gọi chị là được!” Cô nhân viên khoát tay xoay người đi, trên mặt vui vẻ rạo rực, một cái bánh bao thịt giá sáu xu, bốn cái cũng chỉ mới hai hào bốn, thêm một chén canh viên sáu xu, cô ta còn dư lại hai hào
Tự dưng có không hai hào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện chạy vặt này có thể làm
Cố Nguyệt Hoài đóng cửa, trở lại bên giường, đưa bánh bao cho Yến Thiếu Đường, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thiếu Đường, ăn đi.”
Yến Thiếu Đường không nhận mà cắn luôn cái bánh trên tay cô, bánh bao vỏ mỏng nhiều nhân, vỏ ngoài lại mềm xốp, ăn ngon cực kỳ
Cô bé cũng không tham lam, nhai xong trong miệng mới cắn thêm một miếng, trong chốc lát, một cái bánh bao thịt đã vào bụng cô bé, Cố Nguyệt Hoài lại đút cho cô bé uống thêm mấy ngụm canh, thấy bụng nhỏ của cô bé đã căng tròn lên, cô mới không tiếp tục đút nữa
“Thiếu Đường ăn no rồi
Cố Nguyệt Hoài lại hỏi một câu theo thói quen, cô bé vẫn ngơ ngác không đáp lại
Cô cũng không để ý, mỉm cười lau khóe miệng cho cô bé, lúc này mới ngồi xuống cạnh bàn ăn một cái bánh bao, cái bánh bao còn lại không ăn hết thì cất vào nhà tranh trong không gian giữ ấm, định bụng để sáng mai lấy làm đồ ăn sáng
Không gian Sumeru có thể trồng trọt, có thể chăn nuôi, có thể bảo quản đồ vật và duy trì nhiệt độ ổn định, mọi thứ đều tốt, chỉ có khi lấy đồ ra thì không quá thuận tiện, cô có thể nhét đồ vào trong không gian tùy theo ý muốn nhưng lúc lấy ra lại phải đi vào mới có thể lấy được, nếu không phải đi vào thì sẽ càng thuận tiện hơn
Cố Nguyệt Hoài nghĩ xong lại lắc đầu, có thể có được bảo bối này đã là tốt số lắm rồi, sao còn có thể cầu nhiều hơn
Dọn bàn xong, Cố Nguyệt Hoài lại dùng nước trong bình nước rửa mặt, súc miệng cho Yến Thiếu Đường rồi mới nằm xuống giường nghỉ ngơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô vừa nằm xuống, Yến Thiếu Đường liền vươn tay ôm lấy cánh tay cô
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, nhẹ nhàng gõ lên trán cô bé: “Yên tâm ngủ đi, chị ở đây.”
Cũng không biết có phải lời nói của cô có tác dụng hay không, ban ngày Yến Thiếu Đường đã ngủ rất nhiều lại tiếp tục nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, rất nhanh sau đó đã phát ra tiếng hít thở đều đặn khi ngủ say
Không lâu sau, đèn điện trong nhà khách vụt tắt
Vào những năm 70 khi chưa có nơi ăn chơi và cuộc sống về đêm, tất cả mọi người đều ngủ rất sớm, vì để tiết kiệm tiền điện, nhà khách cũng tắt đèn sớm
Cố Nguyệt Hoài đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của Yến Thiếu Đường, nhắm mắt ngủ thiếp đi. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.